Tần Dịch ngẫm một hồi, hỏi: “Nếu có cái gọi là Ma Chủ… Vậy hắn chắc là Bắc Minh chi chủ, đại ca cầm đầu đám Ma các ngươi, đúng không?”
“Đúng.” Thủ lĩnh Băng Ma mặt lộ vẻ rụt rè: “Ngươi mà gây bất lợi cho bọn ta, Ma Chủ chắc chắn không tha đâu…”
“BA~” Một tiếng vang giòn, Tần Dịch táng cho nó một chưởng vào đầu: “Làm ma đầu mà không biết đạo lý hảo hán không ăn thiệt trước mắt hả? Đừng có học mấy phản diện não tàn, kiểu ‘ai ai ai sẽ không tha cho ngươi’! Lão tử chưa chắc chạy không thoát, nhưng trước hết có thể đập chết ngươi ngay lập tức! Uy hiếp ai cơ?”
Thủ lĩnh Băng Ma tủi thân, mím môi không dám ho he.
Vũ Thường và An An nhìn mà suýt phì cười. Tần Dịch vẫn đang trong hình thái cự nhân, hai nàng nhỏ xinh bay lơ lửng hai bên, nhìn hai gã khổng lồ vụng về vỗ đầu nhau mà buồn cười không chịu nổi.
Khi Tần Dịch quyết tâm theo lộ tuyến “hung hơn bọn chúng là được”, thì đúng là hung thật! Ai đó từng nói, trong lòng Tần Dịch cũng có chút Ma tính, lúc nổi khùng lên đúng là y chang, chưa chắc đã học từ tiểu u linh đâu nhé!
Đám Băng Ma sợ thật rồi, chúng thề là nghĩ gã này chắc từ Đại Ma Tông nhân loại nào đó tới đây đi dạo, tốt nhất đừng chọc hắn nổi điên!
“Hơn nữa…” Tần Dịch cười nhạt: “Một Ma Chủ co vòi rúc ở Bắc Minh, Nam không dám vào Thần Châu, Đông chẳng dám ra biển lớn, bảo nó ngầu cỡ nào, ta thấy chưa chắc! Ít nhất nó không dám đụng Thiên Khu Thần Khuyết, đúng không?”
Nghe đến bốn chữ Thiên Khu Thần Khuyết, cả đám Băng Ma đồng loạt run bắn, rõ ràng sợ phát khiếp.
Tông môn này, trên dưới đều rảnh rỗi là chạy tới đây “rèn luyện”, đặc biệt là lão đạo cô năm xưa, để lại bóng ma tâm lý nặng nề. Nếu không phải Nguyên Tổ Băng Ma bị trảm, khiến đám Băng Ma suy tàn tới giờ… Chứ với mấy vạn năm ngưng tụ ở cực hàn chi địa, chúng đâu chỉ có trình độ thế này!
Còn Ma Chủ… Năm đó có khi bị chính chủ Thiên Khu Thần Khuyết đánh cho một trận, chuyện này Ma Chủ giấu kín, mọi người cũng chẳng rõ chi tiết.
Thủ lĩnh Băng Ma bất lực nói: “Hảo hán muốn Hàn Khuẩn Hoa, bọn ta về lấy cho các hạ là được. Hỏi mấy chuyện này chả có nghĩa lý gì…”
Tần Dịch cười khẩy: “Nếu ta muốn thứ khác thì sao?”
Thủ lĩnh Băng Ma đáp: “Tài nguyên bọn ta phải tiến cống Ma Chủ, nếu để các hạ lấy, quay đầu Ma Chủ truy cứu, bọn ta chỉ có chết. Thà liều mạng với các hạ cho xong!”
Tần Dịch biết lũ ma đầu này xảo quyệt, nhưng cũng chẳng thể ép chúng đến mức hung ác, phải có chừng mực. Dù sao hắn đâu phải đến để vơ vét cướp bóc, hỏi mấy thứ này chỉ để vòng vo tìm manh mối Minh Hoa Ngọc Tinh: “Bổn tọa không làm khó các ngươi, ngoài Hàn Khuẩn Hoa, đưa thêm thứ khác đi? Đừng bảo tất cả đều của Ma Chủ, dỗ trẻ con à?”
Thủ lĩnh Băng Ma do dự, đành nói: “Bọn ta chi phối được chỉ có Băng Lam chi tinh, các hạ muốn thì…”
Băng Lam chi tinh, bảo vật siêu xịn cho người tu thuật pháp Băng hệ hấp thu và tế luyện, người ngoài nghe chắc mừng như nhặt được vàng!
“Ta không tu Băng hệ, cho cái đó làm gì?” Tần Dịch cười lạnh: “Băng Lam tinh tủy thì may ra còn suy nghĩ được.”
Tinh tủy, thứ tinh hoa nhất, quý nhất, ngay cả với Tiên Thiên Thủy linh như An An cũng cực giá trị, đủ để tu hành Thủy hệ của nàng thêm băng lẫm, tăng tính đa dạng. Với Minh Hà cũng thế, Tần Dịch từng thấy nàng thi triển Băng Ngục Hàn Lam chi thuật, thêm cực hàn chi ý này, Minh Hà chắc chắn lên một tầm!
Chỗ này đúng là nơi mạo hiểm kỳ ngộ song hành, xử lý tốt là thu hoạch lớn!
Bất ngờ thay, vừa nói xong, đám Băng Ma vốn ngoan ngoãn ngồi xổm một bên bỗng xao động, thủ lĩnh vội vàng: “Bọn ta không có tinh tủy!”
Tần Dịch thấy thái độ này, tò mò: “Sao lại không có? Nếu có, chỉ có thể nằm trong tay các ngươi thôi!”
“U Nhật Tộc thừa lúc Tổ Ma bọn ta bị giết, đến cướp một lần, lấy mất tinh tủy.”
“U Nhật Tộc là gì?”
“Lúc mặt trời mọc chi Dương cốc thành U Nhật chi cốc, Trục Nhật chi tộc sa ngã thành Ma, đó chính là họ.”
Tần Dịch giật mình, quả nhiên Dương cốc chồng lấn ở đây… Hơn nữa có người tụ cư. Ma của họ khác với Băng Ma diễn hóa tự nhiên, gần giống người, bị Bắc Minh và U Minh khí ảnh hưởng, sa ngã mà thành.
“Nơi đây các tộc tranh đoạt, Ma Chủ không quản?”
“Ma Chủ không quan tâm, chỉ cần đúng hạn tiến cống, còn lại giết chóc, tranh đoạt, thậm chí diệt tộc cũng chẳng sao.” Thủ lĩnh Băng Ma nói: “Dù sao diệt không hết, Bắc Minh cực hàn chi ý còn đó, bọn ta tái sinh được. Dương cốc chi nhật còn tồn tại, bọn họ cũng chẳng tuyệt.”
Tần Dịch hỏi: “Còn tộc nào khác không?”
“Các loại Ma, đủ cả.” Băng Ma chẳng ngại tự xưng Ma, tiện thể gọi luôn Ma khác: “Bắc Minh trùng điệp hỗn loạn, Ma vật sinh sôi, dĩ nhiên không chỉ hai tộc, nhưng bọn ta với U Nhật Tộc có thù.”
Tần Dịch đại khái hiểu rồi, cười phá lên: “Hai tộc các ngươi đúng là đại diện tiêu biểu nhỉ, cực hàn chi địa với u nhật chi cốc, danh xưng hoành tráng!”
“Không sai biệt lắm.”
“… Có tính là băng hỏa lưỡng trọng thiên không?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyenyy18.comVũ Thường và An An đồng loạt “xì” một tiếng, thầm nghĩ gã này đúng là thiếu đứng đắn!
Thủ lĩnh Băng Ma nháy mắt, như chẳng hiểu kiểu nói đùa riêng của nhân loại.
An An thầm nghĩ, may mà đây là đám Băng Ma to con, nếu là Tuyết Nữ, chà chà, chắc là một câu chuyện khác!
Nàng nhịn không được hỏi: “Các ngươi không có Tuyết Nữ sao?”
Đám Băng Ma ngơ ngác: “Đó là gì?”
“Băng lẫm tụ thành Ma được, sương tuyết không được à? Cùng bản chất mà?”
“Bản chất đều là cực hàn… Nhưng hình dạng đàn bà thì làm được gì? Lão tử một quyền…”
“Thôi thôi thôi!” Tần Dịch dở khóc dở cười: “Vậy các ngươi nói đi, Dương cốc đi thế nào?”
Băng Ma mừng rỡ: “Ta làm địa đồ cho ngươi…”
Băng Ma hì hục làm địa đồ, Lưu Tô âm thầm truyền niệm: “Ngươi tin tụi nó?”
“Đâu có, chỉ thuận thế tìm đường, danh chính ngôn thuận biết vị trí Dương cốc. Chứ tóm cổ hỏi thẳng Dương cốc, Thái Dương chi tức, Minh Hoa Ngọc Tinh, tui sợ chạm phải cấm kỵ của Ma Chủ gì đó. Cẩn thận từng bước một thôi!”
Lưu Tô gật gù: “Càng ngày càng khôn ra!”
“Chuyện liên quan an toàn mọi người, không cẩn thận sao được.” Tần Dịch truyền niệm cho các muội tử: “Ta nghi địa đồ tụi nó đưa cũng là cái bẫy, có khi chỉ thẳng hang ổ Ma Chủ. Hoặc chân trước mình đi, chân sau Băng Ma báo tin cho U Nhật Tộc hố mình… Dù sao tới lúc đó cẩn thận, Ma tính chi địa, đừng nghĩ theo kiểu Thần Châu hay Đại Hoang, cứ nghĩ xấu hết là được!”
Vũ Thường cười truyền niệm: “Phu quân trước kia đi biển trời, bị chê quá chủ quan, giờ rút kinh nghiệm xương máu, đi ngược lại rồi?”
Tần Dịch cười ha hả.
Bị Vũ Thường nhìn thấu rồi!
Hành trình biển trời trước đây, đúng là chủ quan quá, nếu Ngưu Ngưu Quy Quy có ý xấu, có khi đã toi. Lần này ở Ma tính chi địa, phải cẩn thận gấp vạn lần, ai cũng không tin được!
Chớ nói là đám to con, dù có Tuyết Nữ xinh đẹp thật, lần này Tần Dịch cũng chẳng thèm nhìn!
Vững như bàn thạch!
Chỉ chốc lát, thủ lĩnh Băng Ma cầm khối băng tới: “Hảo hán, địa đồ làm xong…”
Chưa nói hết, sông băng xa xa bỗng khẽ động.
Trong băng sương mơ hồ có truyền niệm: “U Nhật Tộc xâm phạm quy mô lớn, trong đó có tiểu đạo cô kia.”
Đám Băng Ma sợ run, băng vụn rơi rào rào.
U Nhật Tộc xâm phạm thì thôi, nhưng tiểu đạo cô kia, chúng sợ thật!
Nhưng sao đạo cô đó lại lăn lộn với U Nhật Tộc?
Thủ lĩnh Băng Ma nhìn Tần Dịch cầu cứu, lại thấy hắn vuốt cằm, mắt lóe lên vẻ thích thú.
“Các ngươi đừng lên tiếng, để ta xem bọn này giở trò gì!”
Đám Băng Ma trố mắt nhìn Tần Dịch biến hình, chớp mắt hóa thành Băng Ma y đúc: thân băng sơn, mắt băng tinh, da sương tuyết, Ma khí lượn lờ.
Ngay cả Vũ Thường và An An cũng ngẩn ra, biết Tần Dịch có thể biến, nhưng không ngờ khí tức cũng biến được chân thực đến thế!
Biến hóa chi đạo này đúng là tuyệt diệu!
Hệt như một Băng Ma Tần Dịch sống sờ sờ!
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.