Trông có vẻ như mảnh Thanh Đồng kia đã dung nhập vào lòng bàn tay? Tiết Mục nắm chặt rồi lại buông ra, lặp đi lặp lại nhiều lần nhưng từ đầu đến cuối vẫn không cảm thấy có dị vật, cũng chẳng có phản ứng năng lượng nào, hoàn toàn không rõ công dụng của nó.
Có lẽ phải có đủ năng lượng nhất định mới kích hoạt được chăng? Tiết Mục thầm nghĩ.
Tiết Mục vốn là một người rất tích cực và có khả năng thích ứng cao, vừa xuyên việt đến đây, hắn đã luôn đối mặt với thực tế, tìm cách tìm hiểu và hòa nhập với hoàn cảnh mới. Ở cùng đám nữ nhân bạo lực, không coi mạng người ra gì này, tuy nguy hiểm nhưng cũng xem như một cơ duyên tốt. Hiện tại, dù là để tìm hiểu thế giới này hay để luyện công, không có cách nào nhanh hơn việc tạo dựng mối quan hệ tốt với đám nữ nhân này. Vậy nên, việc đầu tiên cần làm là có được lòng tin của các nàng, sau khi đứng vững gót chân rồi mới tính đến chuyện sau này.
Nhìn qua cửa sổ, bên ngoài là bầu trời xanh biếc, chim oanh bay lượn, cỏ cây tươi tốt, không khí trong lành thấm vào ruột gan. Tiết Mục đã sống ở thành phố hiện đại hơn 20 năm nên rất lâu rồi chưa được thấy cảnh thôn quê như vậy, mà cho dù có về quê thì phần lớn bầu trời cũng bị bao phủ bởi khói bụi mịt mù, khiến lòng người ngột ngạt chứ không được trong trẻo, tươi mát thế này.
Đối với một Tiết Mục không có người thân vướng bận ở thế giới hiện đại mà nói, giờ phút này hắn lại càng cảm thấy thật ra xuyên việt cũng chẳng có gì to tát, chẳng qua chỉ là thay đổi một cách sống mà thôi. Tài sản tích cóp bao năm dốc sức làm lụng đã theo gió bay đi, mộng tưởng bao nuôi minh tinh cũng chẳng còn, có gì mà phải tiếc hận? Thân ở một thế giới hoàn toàn mới, đối mặt với tương lai khó lường, lại có gì mà phải sầu lo? Năm đó có thể tay trắng dựng nên cơ đồ thì hôm nay cũng có thể.
Tiết Mục thở ra một hơi dài, tâm trạng trở nên khoáng đạt hơn rất nhiều. Hắn nhìn sang hai bên, phát hiện xung quanh đã không còn là đường núi nữa mà dường như đã đến quan đạo bằng phẳng. Phía xa xa mơ hồ có thể phân biệt được hình dáng một tòa thành trì, có lẽ đó chính là điểm đến của chuyến đi này.
Nhạc Tiểu Thiền đang ở cách đó không xa, tay áo tung bay, đạp cỏ mà đi. Tiết Mục nhìn đôi chân trần của nàng, có thể chắc chắn rằng chân nàng tuyệt đối không chạm đất mà chỉ lướt qua trên ngọn cỏ, tựa như bươm bướm lượn vườn hoa.
Giá trị vũ lực của thế giới này thật sự rất cao a… Một bé gái mới mười ba mười bốn tuổi đã có khinh công bậc này, trông còn vô cùng ung dung, không biết nếu dùng hết toàn lực thì có thật sự bay được không? Mà nói đi cũng phải nói lại, các ngươi đã lợi hại như vậy rồi thì cần xe ngựa làm gì?
Dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, Nhạc Tiểu Thiền quay đầu lại, cười hì hì rồi làm động tác móc mắt, như thể đang nói: Còn nhìn nữa là ta móc mắt ngươi ra đấy.
Tiết Mục bèn bắt chuyện, chỉ tay về phía thành trì: “Nhạc cô nương, kia là nơi nào?”
“Kinh Sư.”
“Chuyến này chúng ta đi Kinh Sư sao?”
“Liên quan gì tới ngươi?”
“Ta sắp làm chân quản lý sổ sách cho các ngươi đấy.”
Nhạc Tiểu Thiền “ha” một tiếng, nhẹ nhàng bay đến bên cửa sổ xe, đánh giá hắn một hồi: “Sắc mặt trông khá hơn nhiều rồi đấy, lúc trước trông ốm yếu lắm.”
Tiết Mục cười, tiếp tục bắt chuyện: “Cô nương sao không ngồi xe?”
Nhạc Tiểu Thiền bĩu môi: “Sư phụ đang thống kê những tổn thất của chúng ta ở phía Nam, ta nhìn mấy con số đó mà đau hết cả đầu nên ra ngoài cho khuây khỏa.”
Tiết Mục ngẩn ra, lúc trước đổi xe hắn đã thấy các xe ngựa trước sau đều có không ít nữ hộ vệ, nếu ngươi buồn bực thì sao không trò chuyện với các nàng mà lại phải một mình ra ngoài chơi Thảo Thượng Phi?
Dường như đọc được suy nghĩ của Tiết Mục, đôi mắt Nhạc Tiểu Thiền cong thành vầng trăng khuyết, vẻ mặt vô cùng thích thú: “Xem ra ngươi thật sự không biết chúng ta là ai nhỉ — thật sự cho rằng ai cũng dám nói cười với thầy trò chúng ta như ngươi sao? Thật không biết ngươi là kẻ ngốc nghếch hay là quá mức vô tri nữa.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyenyy18.comTiết Mục tựa vào cửa sổ xe, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn như búp bê của Nhạc Tiểu Thiền, cười nói: “Tuy ta đúng là vô tri, không biết quý thầy trò là thần thánh phương nào, nhưng ta thấy dù có biết đi nữa thì cũng chẳng có lý do gì phải sợ khi nói chuyện với một tiểu muội muội xinh đẹp thế này cả.”
Nhạc Tiểu Thiền sờ sờ mặt: “Mạnh miệng, ngươi mà biết Sư phụ ta là ai thì sẽ không nói vậy đâu.”
“Vậy xin hỏi cao danh quý tính của tôn sư?”
Nhạc Tiểu Thiền chớp mắt mấy cái: “Nàng ấy lại cùng họ với ngươi, tên húy là Thanh Thu.”
Tiết Thanh Thu ư? Trong đầu Tiết Mục hiện lên ánh mắt lạnh như băng trong đôi mắt đẹp kia, hoàn toàn không cảm thấy cái tên này ăn khớp với hình tượng một cao thủ khủng bố như vậy, ngược lại còn thấy ba chữ thanh bằng đọc lên có chút không thuận miệng, bèn cười nói: “Hóa ra vẫn là người một nhà, vậy thì càng không sợ nha.”
Nhạc Tiểu Thiền trừng to mắt, dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn hắn một lúc lâu rồi mới bật cười: “Thật là… Thôi được rồi, không sợ là tốt rồi.”
Chưa từng nghe nói đến Nhạc Tiểu Thiền nàng thì cũng bình thường thôi, dù sao nàng tuổi còn nhỏ, số lần xuất hiện trên Giang hồ không nhiều, cũng chẳng có chiến tích gì đáng để khoe khoang. Nhưng Sư phụ của nàng là ai chứ?
Tinh nguyệt vô nhan sắc, huyết thủ tẩy thanh thu. Một trong mười đại cường giả được thiên hạ công nhận, người cạnh tranh mạnh mẽ cho ngôi vị đệ nhất thiên hạ, Tông chủ của Ma Môn Tinh Nguyệt Tông thần bí khó lường nhất, siêu cấp đại ma đầu giết người như ngóe… Trong thế giới toàn dân võ đạo này, ngay cả một lão nông cũng khó có khả năng chưa từng nghe qua cái tên Tiết Thanh Thu, kẻ trước mắt này không biết là từ xó xỉnh nào chui ra nữa…
Cái gọi là nữ hộ vệ thật ra không phải hộ vệ gì, các nàng cũng là đệ tử Ma Môn. Có điều, so với đệ tử chân truyền cốt cán như Nhạc Tiểu Thiền thì thân phận có một khoảng cách không thể vượt qua, thật sự không có mấy người dám đùa giỡn với nàng, cho dù nàng có chủ động tìm họ nói chuyện thì cũng chỉ nhận lại được những câu trả lời cung kính. Người ngoài thì càng không cần phải nói, hoặc là liều mạng với “yêu nữ”, hoặc là thần hồn điên đảo như kẻ ngốc, hoặc là những kẻ đồng đạo tự cho mình là đúng kia. Thái độ như của Tiết Mục thì Nhạc Tiểu Thiền đúng là chưa từng thấy qua nên cảm thấy vô cùng thú vị. Nàng không khỏi cười nói: “Lúc này nhìn ngươi, ngược lại thấy tiêu sái hơn nhiều. Lúc trước cứ cảm thấy ngươi giấu một bụng tâm sự, mặt mày lúc nào cũng lo lắng. Mới vừa đốn ngộ được điều gì à?”
Tiết Mục cười: “Ngươi đang buồn bực, ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện nhé?”
Mắt Nhạc Tiểu Thiền sáng rực lên, hào hứng nói: “Được, được.”
Tiết Mục ung dung kể: “Có một lão nhân bán bát sứ gánh hàng đi trên đường, đột nhiên một cái bát rơi xuống đất vỡ tan, thế nhưng lão nhân không hề quay đầu lại mà tiếp tục đi về phía trước. Người qua đường thấy vậy rất kỳ quái, bèn hỏi: ‘Vì sao bát của ông rơi vỡ mà ông lại không thèm nhìn một cái?’ Ngươi nói xem lão nhân trả lời thế nào?”
Nhạc Tiểu Thiền hứng thú đoán: “Lão già này thật ra rất có tiền, không thèm để ý một cái bát?”
Tiết Mục lắc đầu: “Lão nhân trả lời, đã vỡ rồi thì dù có quay đầu lại nhìn thế nào đi nữa, nó vẫn là một cái bát vỡ mà thôi.”
Nhạc Tiểu Thiền sững sờ, nụ cười trên môi dần tắt, chìm vào suy tư. Hồi lâu sau nàng mới lên tiếng: “Câu chuyện rất thú vị, dường như có chút gợi mở cho việc tu hành của ta, cảm ơn ngươi.”
Trên một chiếc xe ngựa khác cách đó không xa, Tiết Thanh Thu đang xem mấy cuộn sách lụa, đôi mày thanh tú nhíu chặt, một tay cầm bút viết viết vẽ vẽ trên giấy. Công lực của nàng sớm đã đạt đến cảnh giới mà người thường không thể tưởng tượng nổi, cuộc đối thoại không lớn tiếng của Nhạc Tiểu Thiền và Tiết Mục bên kia đều lọt vào tai nàng không sót một chữ. Khi câu chuyện của Tiết Mục kết thúc, nàng cũng ngẩn người như đồ đệ của mình, rồi lại cúi đầu nhìn sách lụa trong tay, bỗng nhiên như nghĩ thông suốt điều gì đó mà bật cười ha hả. Mấy cuộn sách lụa đột nhiên bốc lên ngọn lửa màu xanh lam, trong nháy mắt hóa thành tro bụi, tiêu tán không còn dấu vết.
Có nữ đệ tử báo cáo: “Tông chủ, chúng ta đã đến nơi.”
Đoàn xe chậm rãi dừng lại, Tiết Mục cũng xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn chữ triện trên cổng thành: Thiên Đô.
Cùng lúc đó, hắn bỗng nhiên cảm thấy một luồng áp suất cực lớn ập vào người, giống như đang lặn xuống đáy nước sâu, hô hấp cũng trở nên khó khăn. Không đợi hắn mở miệng hỏi Nhạc Tiểu Thiền bên cạnh, hắn lại đột nhiên cảm thấy một luồng hơi nóng từ lòng bàn tay tuôn ra, lập tức lan truyền đến từng tấc tế bào trong cơ thể. Khí tràng đầy áp lực vừa rồi lập tức biến mất, thay vào đó là cảm giác toàn thân thư thái, thậm chí còn có một loại cảm giác thân thiết, quen thuộc kỳ lạ truyền vào tận đáy lòng. Ngay cả đám cỏ dại bên cổng thành giờ phút này trông cũng đáng yêu đến vậy, giống như là… được trở về nhà.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.