Nhạc Tiểu Thiền lại nói: “Sư tỷ có phải đã gặp phải khó khăn gì không? Đừng ngại, cứ nói cho ta nghe.”
Mộng Lam mỉm cười: “Không có gì đâu, Thiếu tông chủ lo quá rồi.”
Nhạc Tiểu Thiền bĩu môi: “Không có khó khăn mà tỷ lại vội vã đi câu dẫn hắn ư? Hắn có gì tốt chứ?”
“…” Tiết Mục tiếp tục gắp thức ăn.
Sắc mặt Mộng Lam hơi tái đi, lúc này nàng mới biết hành động lúc trước của mình đã không qua được mắt người khác. Nếu Thiếu tông chủ đã biết thì Tông chủ chắc chắn cũng biết, không rõ liệu chuyện này có gây ra hậu quả xấu nào không.
Nhạc Tiểu Thiền cũng không có ý trách tội, ngược lại còn tự tay rót cho nàng một chén rượu rồi nói: “Hành vi của sư tỷ rất khác thường, trông như đang sốt ruột tìm lối thoát, chắc hẳn là có tâm sự. Tỷ thật sự không thể nói cho ta nghe một chút sao?”
Tiết Mục cũng thầm thở dài trong lòng. Hắn không phải thở dài vì Mộng Lam, mà là vì Nhạc Tiểu Thiền.
Hôm nay hắn đã xác nhận, nha đầu này mới 13 tuổi. Ở thế giới của hắn, nếu lấy tiêu chuẩn 8 tuổi vào tiểu học thì 13 tuổi mới học lớp 5, cho dù đi học từ lúc 6 tuổi thì cũng chỉ mới là học sinh năm nhất trung học. Tất cả đều là những đứa trẻ ngây ngô khờ dại, thuộc cái loại suốt ngày chạy theo TFBOYS mà gào lên: “Các anh nhà mình đẹp trai quá!”. Thế mà Nhạc Tiểu Thiền không biết đã được bồi dưỡng với tư cách Thiếu tông chủ tương lai từ năm bao nhiêu tuổi, trên vai đã gánh vác sứ mệnh nặng nề. Nhìn cái dáng vẻ già dặn khi đang chân thành lắng nghe và gỡ rối cho môn nhân thế này, bảo nàng 23 tuổi cũng có người tin.
Chỉ có những lúc say sưa nghe kể chuyện mới có thể nhìn ra nàng vẫn còn là một tiểu cô nương.
Mộng Lam lặng lẽ nhấp một ngụm rượu, hạ giọng nói: “Thiếu tông chủ, Bách Hoa Uyển sắp không trụ nổi nữa rồi.”
Thật ra Tiết Mục đã sớm nhìn ra Bách Hoa Uyển đang gặp vấn đề.
Lúc nãy ở đại sảnh dưới lầu, khách khứa quả thật không nhiều lắm, không gian rộng đến mức một người có thể múa quyền ở trong đó… Bây giờ đã là chạng vạng tối, đáng lẽ là giờ cao điểm làm ăn của thanh lâu, vậy mà lại vắng vẻ thế này.
Nhạc Tiểu Thiền giật mình: “Nghe nói hai tháng trước vẫn còn lãi, bây giờ cũng chỉ mới lỗ một chút thôi, sao lại đến mức không trụ nổi được?”
Mộng Lam giải thích: “Ở Kinh Sư cạnh tranh rất khốc liệt, số lượng thanh lâu vượt xa các châu khác. Trước kia còn đỡ, Bổn tông có ưu thế về Mị thuật nên cũng được xem là số một. Nhưng bây giờ…”
Nhạc Tiểu Thiền khó hiểu hỏi: “Bây giờ không còn nữa sao?”
Mộng Lam thở dài: “Suy cho cùng chúng ta không tự mình ra mặt, chỉ dạy cho các cô nương một chút Mị thuật da lông. Còn người của Hợp Hoan Tông thì lại để ngoại môn đệ tử của họ tự mình ra trận, cả Mị thuật lẫn nhan sắc đều hơn chúng ta một bậc…”
Nhạc Tiểu Thiền nghiến răng: “Lũ tiện nhân Hợp Hoan Tông kia, thật sự tự mình ra bán thân à!”
“Các nàng nói đó là tùy hứng vui vầy, cũng chẳng để tâm.”
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ! Trong mắt người khác, chúng ta và bọn họ là cá mè một lứa! Thanh danh của Tông môn đều bị bọn họ làm cho bại hoại hết rồi!”
Mộng Lam im lặng không đáp.
Nhạc Tiểu Thiền nghĩ một lát rồi lại nói: “Nhưng so với các thanh lâu khác thì chúng ta vẫn có ưu thế mà, chỉ bị Hợp Hoan Tông cướp mất một ít mối làm ăn thôi thì cũng đâu đến nỗi sập tiệm chứ.”
Mộng Lam lắc đầu: “Nếu chúng ta không thể truyền công pháp cao cấp ra ngoài, chỉ dựa vào chút Mị thuật da lông kia thì mấy năm trước đã bị người ta nghiên cứu triệt để rồi. Các thanh lâu khác đương nhiên cũng đã học được, ưu thế của chúng ta sớm đã không còn.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyenyy18.comCuối cùng Nhạc Tiểu Thiền cũng im lặng.
Mộng Lam thở dài: “Ta lo là… Tông môn sẽ bắt ngoại môn đệ tử chúng ta tự mình ra tiếp khách… Ta thấy Thanh Thanh sư thúc có vẻ cũng có ý này, cho nên ta muốn sớm rời khỏi đây, để không phải đối mặt với ngày đó.” Nói xong, nàng quay sang cười áy náy với Tiết Mục: “Tuy tại hạ đã cố tình lợi dụng công tử, nhưng không hề có ác ý, mong công tử rộng lòng tha thứ.”
Tiết Mục cười khẽ, tỏ ý đã hiểu.
Trong lòng hắn cũng có chút tiếc nuối. Nàng có nhu cầu rõ ràng và cấp bách như vậy, thế mà lại không “làm” được. Nếu thời gian và địa điểm phù hợp, nói không chừng thật sự có thể làm một nháy, đáng tiếc, đáng tiếc.
Nhạc Tiểu Thiền quả quyết nói: “Sư tỷ, tỷ biết rõ tôn chỉ của chúng ta không giống lũ người Hợp Hoan Tông! Tinh Nguyệt Tông không thể nào làm chuyện này được. Bị người khác hiểu lầm là cùng một giuộc với Hợp Hoan Tông đã đủ buồn nôn rồi, nếu chúng ta thực sự làm vậy thì còn chịu sao nổi? Chuyện này ta sẽ nói với Thanh Thanh sư thúc.”
Mộng Lam lặng lẽ nhìn nàng: “Vậy thì sao? Tông chủ có lẽ thực lực vô địch thiên hạ, nhưng trên dưới Tông môn cũng cần phải ăn cơm, cần tài nguyên. Chẳng lẽ lại đi học theo cái thói ngang ngược, làm cái nghề giết người cướp của không vốn đó sao? Hơn mười năm tâm huyết của Tông chủ, vất vả lắm mới mở ra được một con đường ở Kinh Sư, để chúng ta có thể hoạt động công khai. Nếu thật sự đi theo con đường tà đạo đó thì tâm huyết này chẳng phải uổng phí hết sao? Tông chủ tuyệt đối sẽ không muốn quay lại cảnh trốn trốn tránh tránh như quá khứ đâu. Nói không chừng, ngài ấy sẽ thật sự đồng ý với đề nghị của Thanh Thanh sư thúc, dù sao… chúng ta cũng chỉ là ngoại môn đệ tử mà thôi…”
Nghe đến đây, Tiết Mục cuối cùng cũng sững sờ.
Nói vậy là Tinh Nguyệt Tông các ngươi và cả Hợp Hoan Tông kia không phải giật dây sau màn, mà là Ma Môn hoạt động công khai ở bên ngoài à – ít nhất là công khai ở Kinh Sư? Điều này khiến hắn có chút ngạc nhiên, hình tượng “Ma Môn thần bí” trong nhận thức của hắn hoàn toàn sụp đổ. Theo lẽ thường, một khi đã bị coi là ma đạo thì chắc chắn sẽ thường xuyên xung đột với Chính Đạo, thù sâu như biển. Ma Môn mà công khai lộ diện như vậy, tất sẽ bị Chính Đạo hội đồng. Cho dù Tiết Thanh Thu có vô địch thiên hạ thì cơ nghiệp cũng hỏng đến tám, chín phần, ví dụ như cơ nghiệp ở phía Nam mà các nàng nhắc tới lúc trước đã Game Over rồi…
Ma Môn muốn kinh doanh cơ nghiệp thì tất nhiên phải giật dây trong bóng tối chứ không thể nào hoạt động công khai được. Có thể khác thường mà hoạt động công khai như vậy, có lẽ là do tính đặc thù của Kinh Sư, ít nhất là đã được triều đình cho phép, nên Chính Đạo cũng không thể công khai phản đối?
Chính quyền công khai bao che cho xã hội đen, hay nói thẳng ra là xã hội đen đang từng bước được hợp pháp hóa?
Nhưng tại sao trước kia không được mà bây giờ lại được? Tiết Mục tiếp tục ăn, thầm trầm ngâm. Hắn không tin chuyện chính trị này chỉ đơn thuần là vì yếu tố vũ lực cá nhân của Tiết Thanh Thu, có lẽ bên trong còn nhiều điều đáng để đào sâu hơn…
Nhạc Tiểu Thiền lại không nghĩ đến những điều này. Cơ nghiệp sắp sụp đổ, lẽ nào môn hạ đệ tử lại phải ra ngoài bán thân thật sao?
Nếu thật sự phải bán thân, Tinh Nguyệt Tông và Hợp Hoan Tông còn có gì khác nhau? Ít nhất trong mắt người đời là không còn gì khác nhau.
Đây không phải là chuyện nhỏ, mà là đại sự liên quan đến “Đạo bất đồng”!
Nhưng tiểu nha đầu dù thông minh đến mấy thì cũng là người luyện võ xuất thân, hoàn toàn không rành chuyện kinh doanh, làm sao có ý kiến gì được? Ngay cả bản thân Tiết Thanh Thu có khi còn chẳng có kế sách gì hay, huống chi là nàng. Nhạc Tiểu Thiền có chút mờ mịt nhìn chén rượu, hồi lâu không nói.
Không khí nhất thời trở nên nặng nề, chỉ còn lại tiếng chép miệng ăn uống của Tiết Mục. Nhạc Tiểu Thiền ngẩng đầu lườm hắn: “Chỉ biết ăn ăn ăn! Vẫn còn tâm trạng để ăn à!”
“Chỉ là quản lý một cái thanh lâu thôi mà…” Tiết Mục ung dung nói: “Cho nên mới nói, chỉ biết chém chém giết giết thì không phát triển được đâu. Câu này, dù là Sư phụ của ngươi thì ta cũng nói như vậy.”
Nhạc Tiểu Thiền bĩu môi: “Nói thì hay lắm! Ngươi giỏi thì nghĩ cách đi chứ?”
“Thật ra không kinh doanh thanh lâu thì cũng có nhiều cách khác để kiếm tiền…”
“Ngươi chỉ biết nói thế thôi à?”
Tiết Mục đặt đũa xuống, thong thả cầm khăn ướt lau miệng: “Đương nhiên, nếu các ngươi cảm thấy nước xa không cứu được lửa gần, vậy tại hạ xin hiến một kế nhỏ, có thể khiến Bách Hoa Uyển khởi tử hồi sinh.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.