Skip to main content

Chương 15 : Tiết Mục lần đầu ra sân

5:25 sáng – 03/11/2025 – 4 views
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại

Sau một thoáng yên tĩnh, một trận ác chiến đã bùng nổ đúng như dự đoán.

Tiết Mục phát hiện, phe Chính Đạo không có nhân vật cấp lão đại nào tới, lẽ nào họ không có mặt ở Kinh Sư? Đây cũng là một chuyện thú vị, phe Chính Đạo rõ ràng không có lão đại nào đóng quân ở Kinh Sư… À, nói đi cũng phải nói lại, Tinh Nguyệt Tông cũng đâu có, thầy trò Tiết Thanh Thu cũng vừa mới đến đây được một ngày thôi.

Nói cũng phải, trận pháp ở Kinh Sư áp chế năm thành tu vi, nên các lão đại thường sẽ không muốn đến một nơi không thể phát huy hết thực lực như thế này. Đây cũng là một trong những cách mà triều đình dùng để khống chế Kinh Sư.

Vậy nên cái gọi là đại ác chiến thực chất là Nhạc Tiểu Thiền đang đơn phương lăng nhục phe Chính Đạo, bên Tinh Nguyệt Tông ngay cả những người như Thanh Thanh Mộng Lam cũng không ra tay, để không làm mất hứng của Thiếu tông chủ.

Nhạc Tiểu Thiền cười khanh khách, lả lướt giữa đám người như bướm vờn hoa, đầu ngón tay nàng quét qua đâu là có một người ngã xuống đó. Cảnh tượng trông vô cùng giống với hình ảnh Yêu nữ tàn sát bừa bãi trong phim ảnh, hoàn toàn trái ngược với hình tượng tiểu loli hễ tí là đỏ bừng cả tai lẫn cổ trong hai ngày nay, khiến Tiết Mục nhìn mà lạnh cả sống lưng.

Nhạc Tiểu Thiền điểm ngã một nữ đệ tử Vấn Kiếm Tông, tiện tay ném cho Mộng Lam: “Lại có thêm một bộ đồng phục rồi, lột ra trước đi.”

Được rồi, hóa ra trong mắt nàng, đám người này đến đây là để nộp đồng phục.

Một thiếu niên đạo sĩ bi phẫn hô lên: “Yêu nữ! Ngươi sẽ gặp báo… A…” Lời còn chưa dứt, hắn đã bị Nhạc Tiểu Thiền tùy ý đá bay lên không, xoay tròn ba vòng rưỡi trên không trung rồi rơi “bịch” một tiếng xuống… ngay trước mặt Tiết Mục.

Tiết Mục chớp chớp mắt.

Miệng ngậm đầy máu, đạo sĩ khó khăn ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt ngơ ngác của Tiết Mục.

“Yêu nhân nhận lấy cái chết!” Không biết lấy đâu ra sức lực, đạo sĩ giãy giụa bò dậy. Kiếm trong tay đã rơi mất, hắn bèn vung tay lên định đánh xuống.

“Mẹ nó…” Tiết Mục vắt chân lên cổ mà chạy, đạo sĩ thì gian khổ đuổi theo.

Trong đại sảnh đồng thời vang lên hai tiếng quát yêu kiều: “Ngươi dám!” “Công tử cẩn thận!”

Nhạc Tiểu Thiền không ngờ mình tùy tiện đá một người mà lại bay đến ngay trước mặt Tiết Mục, chợt nhớ ra Tiết Mục là một người bình thường không có chút tu vi nào, bèn buột miệng hét lên: “Ngươi dám!” Nàng phất tay phóng ra một cây trâm bạc, bắn thẳng vào gáy của đạo sĩ kia.

Cùng lúc đó, Mộng Lam cũng kinh hãi phi thân tới, chưởng phong mang theo sóng khí ập thẳng vào sau lưng đạo sĩ.

Mọi hành động trong đại sảnh đều dừng lại, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tiết Mục. Cảnh tượng như quay chậm lại, không biết là đạo sĩ sẽ đánh chết Tiết Mục trước, hay hắn sẽ bị trâm bạc xuyên não, chưởng lực thấu tim trước.

Kết cục lại nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Bàn tay của đạo sĩ vung ra sắp đánh trúng lưng Tiết Mục thì đột nhiên rụt lại, vẻ mặt đau đớn ôm lấy cổ họng rồi đột nhiên thất khiếu chảy máu. Đúng lúc này, trâm bạc của Nhạc Tiểu Thiền và chưởng phong của Mộng Lam đồng thời ập tới, cả người đạo sĩ bị đánh nát thành một đống thịt bầy nhầy.

Nhạc Tiểu Thiền vẫn chưa hoàn hồn, thở hổn hển mấy hơi rồi bỗng nhiên bật cười, chỉ vào Tiết Mục nói: “Ngươi hôm nay chưa uống thuốc.”

Tiết Mục cũng kịp phản ứng: “Cho nên… là do độc tính của ta sao?”

Mộng Lam lúc này đã đến bên cạnh Tiết Mục, sắc mặt nàng cũng biến đổi, bất giác lùi lại nửa bước, thấp giọng nói: “Độc Công của công tử thật lợi hại.”

Tiết Mục cười gượng, nhìn thi thể của đạo sĩ trên mặt đất, tâm trạng có chút kỳ lạ. Nói là áy náy thì không hẳn, dù sao cũng là đối phương không nói hai lời đã muốn giết mình, nhưng nói sao đây… Dù gì cũng là giết người. Một người hiện đại lớn lên trong xã hội văn minh chung quy vẫn có chút rào cản tâm lý đối với chuyện này. Cũng may là hắn bị động hạ độc chết chứ không phải do mình tự tay giết, nên cảm giác không quá sốc, cuối cùng vẫn có thể đè nén được tâm trạng kỳ quái của mình.

Không sai, dược hiệu áp chế độc tính của Tiết Mục đã qua mười hai canh giờ, hôm nay Tiết Mục chưa uống thuốc… Đạo sĩ kia đã bị các loại virus biến dị hỗn hợp tỏa ra từ người Tiết Mục xâm nhập. Hắn vốn đã trọng thương nên hiển nhiên không thể chống cự, cứ thế bị hạ độc chết.

Mấy đệ tử Chính Đạo còn sống đồng loạt lùi về phía sau, lúc này bọn họ mới ý thức được mình chẳng thể chiếm được chút lợi lộc nào. Một mình Nhạc Tiểu Thiền đã có thể đùa bỡn tất cả bọn họ, người ta Thanh Thanh và Mộng Lam còn chưa ra tay, vậy mà phía sau còn giấu một yêu quái trông thì không có tu vi nhưng thực tế Độc Công sâu không lường được…

Nhạc Tiểu Thiền lúc này tâm trạng không tệ, cười tủm tỉm nói: “Ta đã cho các ngươi đi rồi sao?”

Có người tức giận nói: “Yêu nữ! Ngươi lẽ nào còn muốn đuổi tận giết tuyệt?”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyenyy18.com

Nhạc Tiểu Thiền bĩu môi: “Các tông môn của các ngươi đều không có trưởng bối nào ở Kinh Sư, chỉ có mấy tên lính tôm tướng cua các ngươi mà cũng học đòi người ta đến tận cửa đòi công đạo à, đúng là một lũ đầu heo.”

Người nọ tức giận nói: “Nếu không phải ngươi đánh lén Đông Phong sư thúc…”

Nhạc Tiểu Thiền lè lưỡi: “Cho dù tỷ thí công bằng với ta, hắn có thể không chết sao?”

Người nọ nghẹn lời, ai mà chẳng nhìn ra Yêu nữ này công lực cực cao, thậm chí không nhìn thấu được cấp độ tu vi của nàng, nói cách khác những người này ngay cả tư cách ép nàng tung ra át chủ bài cũng không có. Càng thú vị hơn là, nhìn bộ dạng xinh đẹp đáng yêu, cười nói vũ mị của Nhạc Tiểu Thiền, hắn lại không nỡ nói lời nặng.

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng cười: “Rõ ràng chỉ là một tiểu nha đầu mà đã có tiềm chất mê hoặc thiên hạ. Thiếu chủ Tinh Nguyệt Tông, quả nhiên không giống người thường.”

Theo giọng nói, một nam một nữ bước từ ngoài cửa vào. Người nam là một lão giả, mặc một thân áo bào xanh, râu tóc bạc trắng phất phơ, ra dáng tiên phong đạo cốt. Lời nói vừa rồi chính là của lão.

Người nữ khoảng 25-26 tuổi, mặc một thân trang phục bộ đầu điển hình của Lục Phiến Môn. Bên ngoài là chiếc áo khoác màu đỏ sậm, bên trong là kính trang màu đen bó sát người, hai màu đen đỏ đan xen, trông vừa anh tuấn lại không mất đi vẻ trang nghiêm. Khi nàng sải bước tiến vào, đôi chân thon dài thẳng tắp được bộ trang phục bao bọc vô cùng thu hút ánh nhìn, tràn đầy vẻ đẹp khỏe khoắn của một con báo săn. Chiếc áo choàng màu đỏ tươi khoác trên vai tung bay về phía sau theo từng bước chân, trông vô cùng oai phong. Trên đầu không đội mũ, chỉ tùy ý buộc tóc đuôi ngựa cao, ánh mắt lạnh lùng sắc bén đến kinh người. Ngũ quan tuy không thuộc dạng tinh xảo nhưng khí chất hiên ngang lại tạo nên một sức hút vô cùng đặc biệt.

Ánh mắt của Tiết Mục lập tức bị thu hút, thầm nghĩ đây hẳn là “nữ nhân điên” Hạ Hầu Địch mà bọn họ từng nhắc tới? Rõ ràng là một mỹ nhân khỏe khoắn, khí khái hào hùng như vậy, đâu phải bà cô nào đâu chứ!

Nhạc Tiểu Thiền quay đầu lại, đưa một ngón tay chống lên má, nhìn trái nhìn phải rồi mới nở nụ cười đầy vẻ hóng chuyện: “Hạ Hầu Tổng bộ đầu, còn có vị lão gia gia này nữa, hai người thân mật cùng nhau đến đây như vậy, chẳng lẽ đang hẹn hò sao?”

Hai người đang long hành hổ bộ bước vào, khí thế ngút trời, nhưng bị câu nói này làm cho suýt nữa thì loạng choạng, bèn lúng túng tách ra xa hai thước. Hạ Hầu Địch cười lạnh nói: “Bớt cái giọng yêu ma quỷ quái đó đi. Dưới chân thiên tử mà dám công khai giết người, Tinh Nguyệt Tông các ngươi hoàn toàn không coi Lục Phiến Môn ra gì rồi phải không?”

Nhạc Tiểu Thiền làm vẻ mặt kinh hãi: “Hạ Hầu bộ đầu, ngài phải làm chủ cho dân nữ… Ngài xem những người này, cầm đao mang kiếm xông vào thanh lâu. Các cô nương ở Bách Hoa Uyển chúng ta đều là những nữ tử yếu đuối, tay trói gà không chặt, nếu không phải Tiểu Thiền đây may mắn biết chút võ công, thì các cô nương đã sớm gặp chuyện không may rồi, hu hu hu…”

Tiết Mục suýt nữa thì bật cười, nhìn vẻ mặt như ăn phải phân của đám nhân sĩ Chính Đạo kia là biết ngay chuyện này không có vấn đề gì về mặt pháp lý, thảo nào lại giết người dứt khoát như vậy…

Hạ Hầu Địch há miệng ra rồi lại ngậm lại. Theo luật pháp của triều đình, Nhạc Tiểu Thiền bảo vệ sản nghiệp nhà mình, giết một đám người Giang hồ cầm đao mang kiếm xông vào, hành vi này hoàn toàn hợp pháp. Nếu Nhạc Tiểu Thiền cứ vin vào cớ này mà bắt nàng trị tội đám nhân sĩ Chính Đạo kia, nàng cũng chẳng biết phải nói sao cho phải.

Lão giả kia bèn lên tiếng: “Lão phu là Miêu Nguyệt của Tâm Ý Tông.”

Nhạc Tiểu Thiền chớp mắt: “Thì ra là Miêu Sư bá của Tâm Ý Tông, nhưng quý tông coi trọng việc thuận theo tâm ý, không có đồng phục thống nhất, nên chuyện lần này hoàn toàn không liên quan đến quý tông nha.”

Miêu Nguyệt thản nhiên nói: “Các tông môn Chính Đạo, một người bị nhục thì tất cả cùng bị nhục, tự nhiên phải đồng lòng tương trợ. Hơn nữa, cho dù không nhắc đến chuyện đồng phục, Nhạc sư điệt đã giết hại nhiều đệ tử Chính Đạo như vậy, Tâm Ý Tông ta sao có thể làm ngơ được?”

Tiết Mục vẫn luôn quan sát Hạ Hầu Địch, chợt phát hiện khi Miêu Nguyệt vừa nói ra câu “đồng lòng tương trợ”, Hạ Hầu Địch liền hơi nhíu mày, tỏ vẻ không thích nghe. Tiết Mục thầm nghĩ, chuyện này có vẻ thú vị đây… Triều đình thực ra cũng không thích cái gọi là các tông môn Chính Đạo quá đoàn kết với nhau thì phải?

Nhạc Tiểu Thiền vẫn cười hì hì: “Miêu Sư bá định thế nào đây? Muốn ỷ lớn hiếp nhỏ, chỉ điểm cho Tiểu Thiền một chút sao?”

Miêu Nguyệt đã từng này tuổi, râu ria một bó, sao có thể ra tay với một tiểu nha đầu mười ba tuổi trước mặt bao người được. Lão vuốt râu suy nghĩ một lát, ánh mắt bỗng nhiên rơi vào người Tiết Mục rồi mỉm cười: “Vị thiếu hiệp này e rằng không phải là người của Tinh Nguyệt Tông nhỉ. Các hạ dùng độc giết chết đệ tử Huyền Thiên Tông, có phải nên cho lão phu một lời giải thích không?”

Tiết Mục liếc mắt, thầm nghĩ: Là tên đạo sĩ kia muốn giết lão tử trước, sao ngài không nói? Thực ra lão già ngài cho rằng Tinh Nguyệt Tông sẽ không quá che chở một người đàn ông, nên cố ý chọn quả hồng mềm mà bóp, cũng là để có cái ăn nói với đám đệ tử Chính Đạo ở đây, đúng không?

Nhạc Tiểu Thiền hiển nhiên cũng nhìn ra ý đồ của lão, bèn mím môi cười nói: “Hắn đúng là không phải người của Tinh Nguyệt Tông chúng ta, nhưng Miêu Sư bá cần chú ý, hắn họ Tiết.”

Tiết Mục mỉm cười, chắp tay nói: “Tại hạ Tiết Mục, bái kiến chư vị.”

Họ Tiết… Miêu Nguyệt giật mình, sắc mặt đột nhiên đại biến. Tất cả đệ tử Chính Đạo có mặt ở đây đều xôn xao, ngay cả ánh mắt của Hạ Hầu Địch khi nhìn Tiết Mục cũng trở nên vô cùng nặng nề.

Tấm da hổ mang tên Tiết Thanh Thu này quả nhiên có sức uy hiếp phi thường.

Bxs Cog Icon
Bình luận

Để lại một bình luận