Skip to main content

Chương 114 : Hội họa

10:19 chiều – 17/08/2025 – 4 views
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại

Mộng Lam tội nghiệp bị Tiết Mục sai đi chuẩn bị cầm khúc, mất cơ hội dạo phố. Ngay cả Trác Thanh Thanh và các thân vệ cũng bị cho ra rìa. Có Tiết Thanh Thu nghênh ngang dẫn Tiết Mục ra đường, ai rảnh sống đi tìm chuyện?

Đối với cái kiểu tông chủ chiếm nam nhân thế này, các muội tử oán thầm đầy bụng, nhưng đành chịu!

Sáng sớm còn chút mưa lất phất, như lông vũ phớt qua mặt, nhẹ nhàng khoan khoái. Người đi đường ít ai mang ô, Tiết Mục cũng chẳng mang.

Tiết Thanh Thu thì càng khỏi nói, để mưa phùn bay lả tả, nàng bồng bềnh bước đi. Mưa chẳng thấm nổi da thịt nàng, hóa thành sương mù mịt mờ quanh người, toát lên phong thái thần bí xuất trần, như bức họa mỹ nhân trong mưa Giang Nam. Chỉ tiếc, mấy lời ban nãy của nàng phá hủy hết khí chất tiên nữ, khiến Tiết Mục chắp tay đi bên, nghiêng mắt nhìn nàng “diễn” phong cách cao sang!

Nhớ lần đầu cùng nàng gặp Hạ Hầu Địch, cảm giác hư ảo khiến người kính sợ, giờ nghĩ lại, đúng là cho chó gặm sạch!

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thiên tiên hạ phàm, chẳng phải vì hắn sao? Nghĩ tới đây, Tiết Mục lòng mềm như bún, chẳng kìm được vươn tay nắm lấy bàn tay thon thả của nàng.

Tiết Thanh Thu khẽ ngẩn ra, rồi cười tít mắt, mắt cong như vầng trăng, chẳng giãy ra, để hắn nắm.

Thú vị thay, nếu Tiết Thanh Thu che mặt lụa mỏng, hờ hững bước đi, mờ ảo hư vô, nhiều người dù chưa gặp nàng, chỉ nhìn thân hình khí chất cũng đoán được là ai. Nhưng khi nàng không che mặt, nhất là cười tít mắt ngọt ngào thế này, chẳng ai dám nhận! Tỷ tỷ nhà bên xinh đẹp này là ai chứ?

Như lúc này, vô số người đi đường ngoái nhìn cặp đôi này. Nam anh tuấn, nữ tuyệt mỹ, nắm tay nhau tung cẩu lương, tỷ lệ ngoái đầu cao ngất! Đặc biệt Tiết Thanh Thu khiến bao người kinh diễm, khắp nơi xì xào: “Nữ nhân này là ai?”

“Thật là quốc sắc! Chẳng lẽ tiên nữ hạ phàm?”

“Theo ta, tiên nữ cũng chẳng đẹp bằng!”

“Đúng thế! Ta nghe Lục Phiến Môn ra tập san mới ‘Giang Sơn Tuyệt Sắc Phổ’, nàng này đáng vào bảng mới đúng!”

“Nói không chừng kỳ này có nàng! Khi phát hành đến Linh Châu, phải mua một quyển xem. Nếu không sánh bằng nàng, lão tử phản đối đầu tiên!”

“Nam kia là ai? Dựa gì nắm tay nàng?”

“Thế đạo gì thế này, nàng mặc đồ chưa xuất giá, vậy mà công khai nắm tay nam nhân…”

“Chẳng lẽ làm nghề kia?”

“Đừng nói bậy, khí chất thế này sao giống? Có khi là người thân?”

Khí chất là mấu chốt! Ở Linh Châu Thành, nơi bầu không khí chẳng mấy tốt đẹp, nếu không nhờ khí chất hai người toát ra lai lịch bất phàm, e là đã có kẻ mù mắt đến gây chuyện rồi!

Tiết Thanh Thu truyền âm khẽ: “Tiết Mục, ta hơi ngượng. Bị người dòm ngó xì xào thế này, ta nghe hết, vài lời dơ bẩn làm ta muốn giết người!”

“A? Haha…” Tiết Mục ngượng ngùng: “Ta thiếu suy nghĩ, thôi không nắm nữa…”

Nói xong định buông tay, ai ngờ chẳng buông được! Tiết Thanh Thu nắm chặt hơn, không cho hắn buông: “Dù ngượng, ta thích nắm thế này! Kẻ mù nào dám quấy, bổn tọa cho hắn tan xương nát thịt!”

Tiết Mục lắc đầu cười, chẳng biết nói gì.

Đúng lúc này, ven đường vang tiếng gọi: “Vị công tử này! Vị cô nương này! Xin dừng bước!”

Nụ cười Tiết Thanh Thu lập tức trầm xuống, quay đầu trừng, sát khí ngùn ngụt. Khí chất ngọt ngào phút chốc hóa nghiêm nghị, sát khí máu tanh như thực chất, cả con đường im phăng phắc, chẳng ai dám tin đây là cùng một người!

Vài kẻ tỉnh táo cảm nhận Động Hư chi ý mơ hồ, lòng hiện lên một cái tên, hoảng sợ biến sắc, co giò chạy bán sống bán chết.

Ven đường chỉ là một họa quán, chủ quán là nam tử bình thường, giờ bị sát khí áp bức, mồ hôi to như hạt đậu chảy ròng ròng.

Tiết Mục nhéo tay Tiết Thanh Thu, khẽ nói: “Chỉ là họa quán, không giống gây chuyện, đừng dọa người ta sợ!”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyenyy18.com

Tiết Thanh Thu bĩu môi, hỏi: “Gọi chúng ta có gì?”

Sát khí thu lại, chủ quán lau mồ hôi, lắp bắp: “Tiểu sinh Lâm Phàm, mở họa quán nhiều năm, tuyệt không phải kẻ xấu…”

Tiết Thanh Thu mất kiên nhẫn: “Nói thẳng đi!”

“Ta thấy cô nương nhân gian tuyệt sắc, muốn vẽ cho cô nương một bức… Không thu phí, tuyệt không thu phí!”

“Chẳng hứng…” Tiết Thanh Thu từ chối được nửa câu, Tiết Mục kéo tay: “Vẽ một bức cho ta cất giữ cũng tốt!”

Tiết Thanh Thu bất đắc dĩ: “Thật tình, có gì mà vẽ, ngày nào chẳng gặp!”

Tiết Mục cười: “Vì ngươi đẹp thật mà! Ai yêu cái đẹp cũng muốn lưu giữ. Về già nhìn lại, còn cười một cái đầy ý vị!
Hơn nữa, dạo phố là gì? Chẳng phải gặp gì thú vị thì thử sao?”

Tiết Thanh Thu nghĩ ngợi, cũng hơi động lòng, để Tiết Mục kéo ngồi trước họa quán. Tiết Mục ngó tranh trên quán, thấy trình độ chẳng tệ, hình thần đủ cả, sánh được với Lục Phiến Môn, bèn cười: “Vẽ được trình độ như thế này, sẽ có thưởng lớn! Nhưng không được lưu giữ, chúng ta mang đi!”

Lâm Phàm mừng rơn: “Không vấn đề! Nhất định không phụ kỳ vọng!”

Bức họa mất kha khá thời gian, may mà Tiết Thanh Thu ngồi xuống là quên ngày tháng, tâm tĩnh như nước. Tiết Mục vốn chẳng kiên nhẫn thế, nhưng thấy nét bút Lâm Phàm dần hình thành dáng Tiết Thanh Thu, quá trình này thú vị, hắn cũng chẳng sốt ruột nữa.

Đây là tranh màu, Lâm Phàm dùng đủ loại bút, màu vẽ khác nhau, ngay cả vệt hồng trên má Tiết Thanh Thu cũng giống y hệt. Điều khiến Tiết Mục thích thú nhất là, bức tranh không vẽ Tiết Thanh Thu lạnh lùng hiện tại, mà là dáng cười ngọt ngào, ôn nhu, thậm chí hơi ngượng ngùng lúc nãy.

Bản thân Tiết Thanh Thu cũng ngạc nhiên: “Đây… Đây là ta?”

Vô số sáng sớm soi gương, nàng chưa từng thấy mình thế này!

Lâm Phàm khẳng định: “Đây là bộ dạng cô nương vừa nãy!”

Tiết Thanh Thu chớp mắt, nhìn Tiết Mục cầu cứu. Tiết Mục nhìn nàng, nhìn tranh, nhếch miệng cười: “Không sai, rất hoàn mỹ. Cảm ơn, lão bản!”

Nói xong ném một khối bạc vụn, tâm tình vui vẻ thu bức họa, kéo Tiết Thanh Thu đi.

Bên kia, Lâm Phàm tiếc nuối chậc lưỡi. Dù khối bạc này là khoản lớn, nhưng sao cứ thấy như mất đồ gia truyền?

“Không cho lưu giữ, ta lén vẽ một bức cất trong tủ được chứ…” Lâm Phàm ngứa ngáy, cuối cùng không kìm được, mở giấy bút, dựa vào ký ức mỹ hảo vừa rồi, vẽ lại.

Một canh giờ sau, vẽ xong, Lâm Phàm hớn hở giơ lên ngắm, bỗng trước mắt tối sầm. Hắn sợ run, thấy một tên mũm mĩm như núi thịt đứng trước mặt, mắt nhỏ trừng to: “Này, vẽ tranh, bổn bộ đầu hỏi ngươi, người trong bức họa là ai?”

“Thì ra là An bộ đầu.” Lâm Phàm cẩn thận đáp: “Cái đó, tiểu nhân không biết… Vừa rồi cùng một công tử nắm tay dạo phố… Tiểu nhân mở quầy ở đây nhiều năm, chưa thấy bao giờ, nghe phố phường bàn tán, cũng chẳng ai biết… Có lẽ không phải người Linh Châu?”

An Tứ Phương cầm bức họa, sờ cằm ngắm hồi lâu, trong ký ức thật chẳng nhớ nổi mỹ nhân tuyệt sắc thế này, loại này nhìn là không quên được!

Hắn chẳng có ác ý, Linh Châu Thành ngư long hỗn tạp, che giấu yêu nghiệt nhiều, với tư cách bộ đầu Lục Phiến Môn, hắn chẳng thể tùy tiện, càng phải cẩn thận. Nhưng bức họa này giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ, càng ngắm càng ưng, cười ha hả: “Hạ Hầu tổng bộ bảo các nơi đề cử ứng viên Tuyệt Sắc Phổ kỳ tới, đây chẳng phải ứng viên trời chọn sao? Nàng là ai, lão tử không biết, nhưng tổng bộ ắt có người biết! Báo cáo kết quả công tác được rồi…!”

“An… An bộ đầu…”

“Ah, tranh này rất tốt, bổn bộ đầu mua! Nếu được Hạ Hầu tổng bộ chọn, sẽ có lợi cho ngươi!” An Tứ Phương ném một thỏi bạc, hài lòng lăn đi.

Lâm Phàm há hốc miệng, muốn gọi gì đó mà chẳng gọi nổi. Giờ bảo hắn vẽ lại, đúng là chẳng tái hiện được nữa…

“Thôi, tiên tử nhân gian thế này, bức họa cũng chẳng thuộc về ta!”

 

Bxs Cog Icon
Bình luận

Để lại một bình luận