Skip to main content

Chương 390 : Bài ngoại

11:49 chiều – 14/09/2025 – 8 views
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại

Giữa lúc Nhạc Tiểu Thiền đang vui như mở cờ trong bụng, bỗng nhiên trong phòng im phăng phắc, chỉ còn kiếm khí tung hoành, phủ kín cả không gian, thần thức thò vào cũng bị xoắn nát bét như bột mì!

“Thiên Phương Vạn Tượng Vô Hình Kiếm Khí của quý tông còn chơi được thế này cơ à?” Nhạc Tiểu Thiền bực bội quát đám thủ vệ ngoài cửa: “Này, trong đó không có tiếng động gì, lỡ có việc gấp thì sao? Không lo à?”

Thủ vệ đầu lĩnh mặt lạnh như tiền: “Vấn Kiếm Các là trọng địa tông môn, tông chủ mật nghị chuyện cơ mật, không cho người ngoài nghe lén là lẽ đương nhiên. Kim mỗ khuyên Nhạc cô nương về đi cho!”

“Đám đầu heo các ngươi…” Nhạc Tiểu Thiền vừa tức vừa buồn cười, giậm chân bỏ đi. Về phòng trọ, nàng nhịn không nổi nhảy tót lên giường, ôm bụng cười lăn lộn.

Cười đã đời, cảnh dưới cửa sổ đêm hôm đó lướt qua đầu, mặt nhỏ của Nhạc Tiểu Thiền thoáng chút mị hoặc, cắn môi lẩm bẩm: “Thật muốn biết làm chuyện đó cảm giác ra sao…”

Trong Vấn Kiếm Các, Tiết Mục từ ngồi cạnh Mộ Kiếm Ly đã nghiễm nhiên chễm chệ trên ghế tông chủ, ôm nàng vào lòng. Váy dài hoa mỹ quét đất bị vén phăng lên hông, đôi chân trắng nõn thon dài lộ ra, giữa trang nghiêm toát lên chút yêu mị.

Tiết Mục không biết đang làm trò gì, Mộ Kiếm Ly mặt đỏ rực, cắn môi chẳng nói.

Lát sau, Tiết Mục cười hì hì lôi ra một viên ngọc cầu nhỏ: “Vẫn còn đây nè…”

Mộ Kiếm Ly giọng nhỏ như muỗi: “Nào, nào có cơ hội lấy ra đâu?”

“Có cơ hội thì ngươi lấy à?”

“Sẽ không… Với tu hành của Kiếm Ly, thật ra chẳng cảm giác gì đâu.” Mộ Kiếm Ly mềm nhũn tựa vào người hắn, lẩm bẩm: “Chỉ cần ngươi thích… Tiết Mục, hôm nay ta thật sự thấy, vì ngươi chết ta cũng cam lòng.”

“Đừng nói bậy.”

“Bọn họ đối xử với ngươi thế, mà ngươi vẫn vì ta chẳng so đo, giúp đỡ hết mình. Đừng nói trò vui nho nhỏ, dù quá đáng hơn, ta cũng cam tâm tình nguyện.” Mộ Kiếm Ly khẽ xoay người, cúi xuống nhìn mặt hắn: “May mắn lớn nhất đời Kiếm Ly, chính là có ngươi.”

Tiết Mục nghịch ngợm đặt ngọc cầu cạnh môi nàng, Mộ Kiếm Ly oán trách liếc hắn, rồi nháy mắt tinh nghịch.

Bộ dạng ngây thơ quấn quýt này, khác hẳn khí thế muốn chém người vừa nãy, đúng là trời đất đảo lộn! Tiết Mục nhìn mà còn kiềm chế nổi sao, lật người đè nàng xuống ghế tông chủ. Mộ Kiếm Ly nhắm mắt, lẩm bẩm: “Ta biết ngươi còn tức trong lòng, Kiếm Ly nguyện bị trừng phạt…”

“Tức gì mà tức, nói cho cùng ta có thiệt đâu, nhỏ nhen thế sao nổi.” Tiết Mục ngừng động tác, thở hổn hển: “Chẳng qua bổn yêu nhân thật sự khoái cảm giác này, làm người ta hưng phấn hơn hẳn!”

Mộ Kiếm Ly bĩu môi: “Nhà ngươi chẳng phải còn một đại tông chủ sao?”

Tiết Mục nháy mắt: “Ngươi muốn giống nàng không?”

Mộ Kiếm Ly ngơ ngác: “Giống thế nào?”

Tiết Mục trêu: “Vậy có muốn thử một chút không?”

Trong lúc nói, Mộ Kiếm Ly nhanh chóng hiểu hắn ám chỉ chỗ nào. Nàng hoảng hốt, chẳng phải từng đứng ngoài xem hắn với Tần Vô Dạ sao…

Là kiếm khách chính thống hơi cứng nhắc, nàng từng thấy chuyện đó khó chấp nhận. Nhưng giờ phút này, chỉ còn một câu: “Chỉ cần ngươi thích… Kiếm Ly nguyện ý.”

Trong Nghị Sự Đường trang nghiêm nhất Vấn Kiếm Tông, trên ghế tông chủ, đóa hoa non nớt giữa kiếm khí và sương lạnh đầu đông lặng lẽ nở, kiều diễm tuyệt trần.

Đêm đó, hai người song tu không biết bao lần, sáng hôm sau vẫn tinh thần sáng láng rời Vấn Kiếm Các, đến Tụ Kiếm Đường tiếp khách quý.

Thấy Mộ Kiếm Ly, ai nấy đều cảm giác nàng hôm nay đẹp rạng ngời, tiều tụy trước kia biến mất, thần thái tươi tắn, da thịt trắng hồng, như hoa nở trên núi tuyết.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyenyy18.com

Không biết do đêm qua được “chăm sóc” thoải mái, hay đổi kiếm trang già dặn quen thuộc, trông tinh thần hơn?

Tiết Mục sánh vai Mộ Kiếm Ly bước vào, trong điện các trưởng lão Vấn Kiếm Tông im re. Tông chủ các nhà nhìn nhau, thán phục Tiết Mục dám ngủ trên giường rồng ở trọng địa Vấn Kiếm Tông! Ngay Vấn Thiên đạo nhân cũng lén chắp tay với Nguyên Chung, nhỏ giọng: “Tiết Mục này có bí kíp biến thù thành bạn à? Đại sư cũng trúng chiêu này hả?”

Nguyên Chung cười khổ đáp lễ: “Đợi ngươi giao tiếp với hắn rồi nói, nhớ giấu kỹ đạo cô xinh đẹp của Huyền Thiên Tông!”

Tuyên Triết nghe xong, bỗng nghĩ có nên giấu tổng bộ đầu đi không.

Vấn Thiên nói: “Ngươi không giấu ni cô, sao ta phải giấu đạo cô?”

Mạc Tuyết Tâm xùy một tiếng: “Hai lão già chẳng đứng đắn!”

Nguyên Chung liếc nàng, chẳng nói gì.

Hiệp thương về đối ngoại vốn dĩ bàn sau đại điển, các tông chủ không rảnh chờ lâu, hôm nay là để đàm chi tiết.
Cùng lúc, có thêm Diệp Đình Thăng tham dự, thừa dịp các tông chủ còn đây, làm Vấn Kiếm Tông mất mặt là mục tiêu lớn nhất của hắn, đợi người đi hết thì chẳng còn ý nghĩa.

Vì đại điển đã hứa sẽ bàn sau, giờ Diệp Đình Thăng công khai bước vào, chẳng ai ngăn được.

Mộ Kiếm Ly ngồi xuống, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Diệp Đình Thăng hồi lâu, lướt qua Lăng Bách Chiến, khóe miệng nhếch cười lạnh, nhàn nhạt nói: “Các nhà trao đổi kỹ càng, tệ tông do Hồ trưởng lão Nội Vụ Đường, Từ trưởng lão Ngoại Sự Đường cùng chư vị đến thiên sảnh đàm phán. Nếu có tranh luận, có thể thương nghị lại với bổn tọa, nguyên tắc là tệ tông mở cửa giao dịch đầu tiên, sẽ nhường lợi ích.”

“Khoan!” Diệp Đình Thăng quả nhiên đứng dậy: “Đuổi chư vị đi thiên sảnh, tranh luận giữa ta và ngươi ai làm chứng?”

Mộ Kiếm Ly thản nhiên: “Bổn tọa đâu nói là ngay bây giờ, tệ tông cần chư vị tông chủ làm chứng vài chuyện trước đã.”

Diệp Đình Thăng cười to: “Chẳng lẽ quý tông định trước mặt mọi người xử đệ tử và tông môn lệ thuộc phạm tội?
Trăm ngàn đệ tử, vài chục tông môn, đúng là Vấn Kiếm thịnh điển!”

Lời này ác thật, ngang với định luôn vấn đề của Vấn Kiếm môn hạ, chẳng cần thẩm tra! Mộ Kiếm Ly chẳng tranh cãi, vẫn giọng nhẹ nhàng: “Diệp tổng đốc có thấy hôm nay thiếu người không?”

Diệp Đình Thăng giật mình, trưởng lão Vấn Kiếm Tông và tông chủ các nhà cả chục người, hắn chẳng nhìn kỹ. Được nhắc mới nhận ra, Triệu Hạo biến mất.

Diệp Đình Thăng nhíu mày. Triệu Hạo là quân cờ quan trọng, không có hắn phối hợp nội bộ, nhiều chuyện chẳng đạt hiệu quả. Xem ra Vấn Kiếm Tông đã tìm ra manh mối.

Nhưng Triệu Hạo chẳng phải mấu chốt, vì loạn tượng Vấn Kiếm môn hạ không do hắn sai khiến, nhiều thao tác chẳng qua tay hắn, nghiêm túc mà nói chẳng cùng phe. Chỉ một Triệu Hạo, chẳng tẩy sạch vấn đề Vấn Kiếm Tông, cũng chẳng leo tới hắn. Nghĩ thế, Diệp Đình Thăng cười lạnh: “Ý quý tông là tìm được con sâu làm rầu nồi canh, định đổ hết tội lên một người?”

Mộ Kiếm Ly thản nhiên: “Tội Triệu Hạo chỉ liên quan nội bộ tệ tông, chẳng dính tới bên ngoài. Nhưng khi thẩm vấn, tệ tông phát hiện chuyện lý thú, Diệp tổng đốc kiến thức rộng rãi, chính vụ sáng suốt, có thể giúp phân tích không?”

Diệp Đình Thăng nói: “Không dám.”

“Triệu Hạo thừa nhận một mình nuốt lễ vật địa phương.” Mộ Kiếm Ly úp ngay chậu phân, rồi nói: “Nhưng tệ tông tra ra, hắn chẳng giữ riêng, mà bán lấy tiền, hơn nửa bị phủ tổng đốc thu mua. Dĩ nhiên, phủ tổng đốc quản sự chưa chắc biết là tang vật, nhưng bổn tọa muốn hỏi Diệp tổng đốc, mua nhầm tang vật của tệ tông, theo luật xử ra sao?”

Diệp Đình Thăng lòng thót lại. Hắn lược bớt thẩm phán, ấn định ngay, Mộ Kiếm Ly ăn miếng trả miếng, bỏ qua nghiệm chứng, bảo thẳng ngươi giữ tang vật, còn tốt bụng nói có thể là mua nhầm. Giờ tang vật là của chúng ta, ngươi xử sao?

Xử lý thế nào là chuyện nhỏ, vấn đề là ám chỉ cho người dự thính. Sao tang vật lại ở chỗ ngươi, thật chỉ mua nhầm thôi sao? Bi kịch là hắn thật sự có, nếu ai đó muốn nghiệm chứng, Động Hư Giả xuất mã, phủ tổng đốc của hắn như cô nương trần truồng, giấu sao nổi!

Vẫn là chiêu cũ trên đại điển, lảng tránh vấn đề mình, nhắm vào vấn đề ngươi, manh mối bịa thì bịa, nhưng kết quả là bằng chứng rành rành, khiến ngươi cãi chẳng nổi. Hơn nữa, chuyện thao túng giá cả, hai bên xác minh, mọi người ở đây chẳng cần thêm chứng cứ, phản ứng đầu tiên là triều đình đang hố Vấn Kiếm Tông. Đám võ giả đối với chuyện này thường rất nhạy!

Chỉ cần ấn tượng đầu tiên ăn sâu, mọi chuyện khác sẽ thành tư duy quán tính. Vấn Kiếm Tông có lắm vấn đề đến đâu cũng được thông cảm, toàn do kẻ khác hại mà!

 

Bxs Cog Icon
Bình luận

Để lại một bình luận