Tinh Nguyệt Tông sơn môn mới toanh có một điểm cực kỳ đặc biệt.
Quần sơn trải dài trăm dặm, tha hồ cho các nàng khai thác, ngọn núi cao mấy trăm trượng làm Chủ phong, thế nào cũng chẳng thiếu một gian sân nhỏ. Nhưng lùng khắp quần sơn, đừng hòng tìm thấy cái gọi là “Tổng Quản chỗ ở”.
Tinh Nguyệt Tông vốn chẳng xây nhà riêng cho Tiết Mục.
Tông chủ ở đâu, Tiết Mục ở đó, cần gì phân chia? Nếu muốn nghĩ tà ác một chút, có thể bảo cả ngọn núi này, chỗ ở của bất kỳ ai, hắn cũng có thể nhảy vào ở ké!
Dĩ nhiên, Tiết Mục nào dám thừa nhận… Đêm nay, hắn đương nhiên ở cùng Tiết Thanh Thu, nhưng chẳng song tu gì sất. Hai người ôm nhau, thủ thỉ tâm tình sau ngày xa cách, kể lể chi tiết nửa năm qua, tiện thể bàn chút chuyện tương lai, đến khi trời sáng.
“Ta đồng ý phán đoán của ngươi. Cơ Vô Ưu trong tay không chỉ có Diệt Tình Đạo, nhưng chắc chắn toàn mấy thứ tương tự, chẳng phải thuộc hạ hắn sai bảo được. Nếu không, vài việc quan trọng hắn đã chẳng phải tự thân ra mặt.
Còn độc thú của Vạn Độc Tông, nuôi lớn cũng mạnh kinh hồn, không thể xem thường. Hoàng thất với huân quý cũng đầy cường giả, Cơ Vô Ưu dù tạo được thế lớn, chắc chắn nhờ họ chống lưng. Thêm Càn Khôn Đỉnh, thực lực hắn chẳng kém bất kỳ Tông môn nào. Coi hắn là Tử Quân Vương chẳng chút sức đánh trả thì sai to!”
“Đúng vậy, thực lực ta nhìn thì mạnh, nhưng để đấu vũ lực với Hoàng đế thì còn kém xa. Như Lý Ứng Khanh, giờ đang ngọt ngào với ta, bảo hắn tạo phản thử xem? Chưa kể Dược Vương Cốc, ta sớm thấy cả đám bĩu môi, chắc chắn là người của Cơ Vô Ưu, chỉ còn mỗi thầy trò ta là độc lập. Ma Môn Lục Đạo cũng thế, cùng ăn nhậu cười đùa thì được, chứ bảo liều sống liều chết đánh trận lớn, đừng hòng trông cậy. Làm đại sự, lực lượng ta thật sự dùng được vẫn chỉ có chính mình.”
“Cho nên nhất thống Lục Đạo phải đẩy nhanh tiến độ rồi.”
“Ừ, mặt khác cũng phải hiểu rõ địch ta. Ta muốn biết Cơ Vô Ưu giấu gì, mới tiện lập kế hoạch… Hắn như núi lửa, ngày thường yên ả, nhưng chọc đúng chỗ là bùm, nổ tung! Nên ta phải tiếp tục chọc hắn.”
“Ngươi đang chọc ai đấy hả?”
“A, dĩ nhiên là chọc sư tỷ yêu quý của ta trước!” Tiết Mục cười đểu, nhào tới: “Sư tỷ đầy đặn, để ta chọc chỗ nào đây…”
Tiết Thanh Thu vừa bực vừa buồn cười, túm lỗ tai hắn lôi lên: “Trời sáng rồi, không đi vào thành, coi chừng bị đập!”
……
Linh Châu thành.
Từ khi Tinh Nguyệt Tông chủ lực rút về sơn môn mới, Yên Chi Phường vốn chen chúc giờ nhẹ nhõm hẳn, chỉ còn các chức năng thế tục ở lại.
Như Cầm Ca đường, giờ thành trường nghệ thuật tổng hợp. Rồi Tinh Nguyệt ký giả trạm, ban biên tập báo chí, bộ vận doanh nghệ nhân, bộ quản lý bảo hành nhà hát Linh Châu, cùng phường thị ngoại vi, son phấn, lăng la, trâm cài, cả dụng cụ chiến đấu.
Y như công ty tổng hợp cỡ lớn thời hiện đại.
Các cô nương đồng phục váy lụa xanh nhạt, phi chiến đấu thì thêu hoa văn chòm sao, nhân viên chiến đấu thêu trăng rằm cao treo, cấp bậc khác nhau thì hoa văn điểm xuyết khác nhau. Nhìn qua, không chỉ ra dáng đại Tông môn chính thống, mà Tiết Mục còn thấy thoang thoảng văn hóa doanh nghiệp hiện đại.
Quản lý đống này là Nhạc Tiểu Thiền. Từ khi về từ kinh sư, nàng toàn tâm dằn vặt mấy việc này, phân khu, quy hoạch tổ chức, lập quy tắc chế độ.
Tiết Mục luôn thấy Nhạc Tiểu Thiền có chút vượt thời đại. Từ hồi ở Lộ Châu làm Thiên Hương Lâu kiểu “quán bar âm nhạc” đã thấy, đầu óc nàng bay bổng, chẳng bị thời đại này bó buộc. Giờ cái “công ty tổng hợp” càng ngày càng hiện đại này, càng thể hiện tài năng xuất sắc của nàng.
Chắc do từ năm mười ba tuổi đã bị hắn ảnh hưởng mạnh? Nói chung, giữa đám thổ dân thế giới này, hiếm ai tổ chức phi vũ lực gọn gàng như thế, ngoài Hoàng thất, thật chẳng mấy người. Các Tông môn muốn quy hoạch có trật tự thế này thường cần thời gian dài, nhưng Nhạc Tiểu Thiền chỉ mất chưa tới một tháng.
Nghĩ lại lúc mới quen, nàng còn chẳng biết tính nhẩm bốn chữ số, chỉ là thiếu nữ một lòng tu võ. Giờ không biết do áp lực số mệnh được giải phóng, tư tưởng chuyển biến, hay cả hai?
Hay cũng vì… nàng lớn rồi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyenyy18.comTháng này, nàng tròn mười lăm tuổi.
Lúc này, Nhạc Tiểu Thiền đang ở nội đường chính Yên Chi Phường, một chân gác lên ghế, chống nạnh mắng: “Hợp Hoan Tông cái quái gì, vớ vẩn lôi một con heo, một con khỉ, một mụ hôi thối, bảo đó là hí kịch Cao lão trang?
Cao Thúy Lan từ bao giờ có tam giác tình yêu với khỉ? Bảo chúng cút, vớ vẩn gì cũng đòi vào nhà hát?”
“Hợp Hoan Tông giờ cũng là minh hữu đáng tin… Có nên nể mặt chút không?”
“Đáng tin? Hừ hừ.” Nhạc Tiểu Thiền cười quỷ dị, chẳng nổi giận với người mình, chỉ nói: “Ngươi kệ đi, Tần Vô Dạ có ý kiến thì bảo nàng tìm ta!”
“Là.”
“Còn Khi Thiên Tông, ở Yên Chi Phường trộm tiền khách, bị An bộ đầu bắt còn trơ mặt xin ta thả người? Đừng nói chỉ trộm khách, đó là bôi nhọ mặt mũi Tinh Nguyệt ta. Nói với Hư Tịnh, trời có thể lừa, Tinh Nguyệt Tông ta không lừa được!”
“… Là.”
“Tung Hoành Đạo thì khôn lỏi, đúng là biết xào. Thiên Tuyết chỉ lén thu một bài hát mới, vậy mà bị chúng lấy đi phát cái gì… đơn khúc?” Nhạc Tiểu Thiền chép miệng: “Không ngờ chỉ một bài mà album bán chạy thế, ngoài sức tưởng. Bảo Bộc Phi Tường theo dõi kỹ, đừng để Tung Hoành Đạo nuốt phần hoa hồng của ta!”
“Tung Hoành Đạo chuyện này chắc không dám.” Lê Hiểu Thụy bên cạnh ghi chép gì đó, thuận miệng: “Tung Hoành Đạo giờ nịnh báo chí ta nhất, quảng cáo cho Kỳ Trân các thì khen, hắc một câu bán hàng giả thì toi. Chúng chẳng dám đắc tội ta, huống chi hợp tác này giúp chúng kiếm bộn.”
“Báo chí các ngươi vô lương tâm khen chúng à?”
“Không, công tử nói rồi, quảng cáo thì tự trả tiền, công chúng biết là chúng tự thổi, chỉ mượn sân báo chí ta thôi. Đừng mong ta dùng danh báo thay chúng nói tốt.”
“Ừ, Hiểu Thụy vẫn đáng tin. Một cây bút khuấy mây che mưa, người ta bảo cái này gọi là vua không ngai?”
“Ớ, nào dám, công tử mới là Vương của ta, Hiểu Thụy chỉ là bưng trà, dâng nước, sưởi chăn…”
“Còn đòi sưởi chăn, mơ đẹp nhỉ, đi xếp hàng đi!”
“Ô… Thiếu chủ đừng thế…”
Đám quản lý Yên Chi Phường mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trơ mắt thấy hội nghị sai lệch, thành chuyện khuê phòng…
“Cũng chẳng phải ta bảo ngươi xếp hàng, cái gã vô lương tâm ấy, bị hồ mị tử câu mất hồn, về Linh Châu còn dám qua cửa nhà không vào! Ngươi tự đi tranh với đống băng a, kiếm a gì đó, liên quan gì ta?”
Lê Hiểu Thụy cười hì hì: “Thiếu chủ thì sao?”
Nhạc Tiểu Thiền nhảy xuống ghế, ngón út chỉ trời: “Ta, Nhạc Tiểu Thiền, dù chẳng ai muốn, nhảy từ đây xuống, chết già trong nhà, cũng chẳng thèm liếc Tiết Mục một cái!”
“Báo!” Một Tinh Nguyệt muội tử hớt hải chạy vào: “Thiếu chủ, Tổng Quản đã vào Yên Chi Phường.”
“… Hắn biết ta đang nghị sự không? Mau dẫn hắn đến, đừng để đi nhầm…”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.