Nửa đêm, trăng tàn lơ lửng như cái bánh tráng bị gặm dở treo lơ lửng ở chân trời, mấy ngôi sao lấp la lấp lánh như đèn nháy hàng tiệm tạp hóa, dưới chân núi hàn đàm lấp lóa ánh trăng sao, tiếng ve kêu râm ran lúc có lúc không, làm cái đầm tĩnh lặng càng thêm phần… tĩnh lặng đến phát chán.
Một đoàn xe lộc cộc lăn bánh trên con đường nhỏ dưới chân núi, bánh xe quay tít mù, phá tan ánh trăng yên ả như đập vỡ cái gương soi của ai đó.
Đoàn xe này nhìn qua cứ thấy sai sai so với mấy đoàn xe bình thường, kiểu như cả đám hộ vệ đều là chị em phụ nữ, không một bóng đàn ông, khác gì hội chị em đi du lịch hè đâu!
Rèm xe bị kéo lên cái xoẹt, lộ ra khuôn mặt xinh xắn non choẹt của một cô nàng thiếu nữ. Đôi mắt to tròn lấp lánh như hai viên kẹo mút, tò mò ngó nghiêng cái đầm nước, rồi bất thình lình quay sang hỏi: “Sư phụ ơi sư phụ, kia có phải đầm Vấn Đỉnh không mà?”
Giọng cô nàng lanh lảnh như tiếng chim oanh hót giữa đêm, vang lên cái là làm lũ chim ngủ quên trên cây giật mình bay tá lả, chắc tưởng có ai mở karaoke giữa rừng.
Bên cạnh thiếu nữ là một thiếu phụ lụa mỏng che mặt, đang lim dim dưỡng thần như kiểu vừa đi spa về. Nghe cô học trò hỏi, bà lườm lườm mở mắt một tí, ngáp dài nhìn ra cửa sổ, rồi thở hắt ra: “Ừ, chính là đầm Vấn Đỉnh đấy, con ơi.”
Cô nàng thiếu nữ tò mò hỏi tiếp, mắt sáng rỡ: “Chẳng phải bảo đây là thánh đầm, lúc nào cũng có người canh chừng sao? Mà sao chẳng thấy ma nào lảng vảng đâu cả?”
“Thánh đầm? Ôi giời, nói cho vui mồm thôi!” Thiếu phụ cười khẩy, kiểu như vừa nghe chuyện đùa: “Xưa thì có người canh thật, nhưng mà vì cái đầm này hồi xưa là do Trấn Thế Đỉnh rơi xuống mà thành, nước đầm có linh khí tràn đầy, ngâm mình trong đó là tu luyện phê như uống trà sữa. Thế nên hoàng gia mới quây lại, cấm người ngoài bén mảng. Nhưng mà, nghìn năm trôi qua, linh khí bay biến hết, giờ nó chỉ là cái ao làng bình thường, hoàng gia cũng chán chường chẳng buồn quản, bỏ hoang cả trăm năm rồi.”
Cô nàng thiếu nữ nghe xong bĩu môi, rõ là tiếc hùi hụi: “Thật sự một tẹo linh khí cũng không còn hả?”
“Chẳng còn tẹo nào!” Thiếu phụ liếc cô nàng, cười khúc khích: “Bộ con thấy cái đầm đẹp đẹp, lòng ngứa ngáy muốn nhảy xuống tắm một cái cho sướng hả?”
Bị đoán trúng tim đen, thiếu nữ cười hì hì, mặt tỉnh bơ: “Vẫn là sư phụ hiểu lòng con nhất! Mà đi đường cả ngày cả đêm rồi, người con nó cứ dính dính thế nào ấy…”
Thiếu phụ nghe xong tức mình, quát khẽ: “Tu vi của con đã tới mức bụi bặm không dám bám rồi, lấy đâu ra dính với dấp hả?”
Cô nàng thiếu nữ đảo mắt tinh nghịch, nụ cười bỗng thêm chút yêu mị, cả người nhào tới ôm chầm lấy sư phụ, giọng nũng nịu: “Thì người ta nhớ mấy anh giai quá, nhớ tới mức thấy người dính dính luôn đó mà…”
Cô nhóc này cùng lắm mới mười ba mười bốn tuổi, mặt còn ngây thơ như búp bê, vậy mà thoắt cái khí chất đổi hẳn, bỗng dưng toát ra vẻ mê hoặc chết người, kiểu như tiểu yêu tinh đội lốt thiếu nữ. Lời lẽ thì ôi thôi, đúng chuẩn không phải thứ con gái nhà lành nên nói! Nhưng thiếu phụ nghe xong chỉ phá lên cười, chẳng chút cáu giận, còn trêu: “Thôi đi, con chỉ là đứa mê sạch sẽ bẩm sinh thôi. Ừ thì… nghỉ một chốc đi, sư phụ đi tắm cùng con cho vui.”
Nếu có ai đứng ngoài nhìn vào, chắc chắn sẽ lắc đầu ngao ngán: “Hai thầy trò này, rõ là không đứng đắn tí nào!”
Đoàn xe dừng cái kịch, đám nữ hộ vệ tản ra bốn phía, nhanh như chớp kiểm soát hết mọi con đường dẫn tới đầm nước, cứ như chuẩn bị mở tiệc bãi biển. Sư phụ nắm tay thiếu nữ, hai người chân trần tung tăng bước ra khỏi xe, dưới ánh trăng áo lụa bay phấp phới, hai bóng hình nhỏ nhắn lướt đi như tiên nữ đạp trăng, đẹp mê hồn như cảnh trong phim cổ trang xịn.
Lụa mỏng rơi nhẹ xuống đám cỏ, hai thân hình thướt tha như ngọc trắng bước từ từ vào đầm nước. Dù cả ngày lặn lội đường xa chẳng làm họ mệt mỏi, nhưng nước đầm mát lạnh thấm vào da thịt vẫn khiến hai thầy trò đồng thanh xuýt xoa sảng khoái.
“Sư phụ ơi…” Thiếu nữ khẽ vuốt cánh tay mịn màng, thì thào: “Cửu Đỉnh trấn thế, thiên hạ yên bình cả ngàn năm rồi, mục tiêu của chúng ta thiệt sự làm được không?”
“Đỉnh thì cũng chỉ là cục sắt, nếu mà ổn định thật thì đâu đến nỗi các đại tông môn giờ to đầu khó xoay như bây giờ.” Thiếu phụ đáp tỉnh bơ, tiện tay gỡ mạng che mặt, để nước đầm rửa sạch, lộ ra khuôn mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Mà khoan, cái bà gọi là sư phụ này nhìn trẻ phết, nhan sắc như ngọc, cùng lắm hai sáu hai bảy tuổi, lại thêm chút phong thái chín chắn mà cô đồ đệ không có. Trải qua gió sương giang hồ, gánh vác cả một tông môn, lại còn xuất thân từ Ma Môn, thế nên khí chất vừa anh hùng, vừa quý phái, vừa thần bí, vừa yêu mị, hòa quyện thành một kiểu cuốn hút khó cưỡng.
Cô nàng thiếu nữ nhìn sư phụ mà mắt sáng long lanh, xuýt xoa: “Sư phụ đẹp quá trời ơi, hồi xưa chắc khối anh mê sư phụ tới phát điên luôn ha?”
“Haha… Đàn ông đúng là lũ rẻ rách, chỉ phát điên vì cái không chiếm được thôi.” Thiếu phụ cười khẩy: “Thiền Nhi con nhớ nhé, tình cảm chỉ là trò chơi, chơi thì được, mê thật là toi. Không khéo chính con lại là đứa phát điên đấy.”
Cô nàng Thiền Nhi tuy thông minh lanh lợi, nhưng tuổi còn nhỏ, nghe xong cứ ngơ ngơ không hiểu hết.
“Với lại, chuyện dụ dỗ đàn ông thì đã có đám thuộc hạ lo. Con với ta mang trọng trách tông môn, không cần tự mình ra tay.” Thiếu phụ cười mỉm, mắt lướt qua vòng một căng tròn của cô đồ đệ, nói tiếp: “Ai dám liếc con, cứ móc mắt nó ra, đó mới là việc con nên làm.”
Chưa nói hết câu, thiếu phụ bỗng giật mình, ngẩng phắt đầu nhìn lên trời.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyenyy18.comTrên không trung, cách mặt đất hơn mười trượng, không khí bỗng méo mó quỷ dị, rồi sấm chớp đùng đoàng, gió cuốn ào ào. Trong tiếng sấm, một cái lỗ đen lù lù xuất hiện, và một bóng người bất thình lình từ đó rơi tõm xuống.
Ngay khoảnh khắc bóng người đó rơi, sấm gió tan biến sạch sành sanh, như thể cả thế giới vừa bị troll một vố.
Hai thầy trò ngơ ngác nhìn bóng người kia la hét thảm thiết từ trên trời rơi xuống, lúc sắp đập vào đầm nước, gã đó dường như nhìn thấy hai người bên bờ, mắt sáng rỡ, gào to: “Cứu mạng!” Rồi “Ùm” một phát, chìm nghỉm xuống nước, bọt sủi tăm tắp.
Hai thầy trò ngó nhau, mắt chằm chằm vào bộ ngực trắng ngần của đối phương lấp ló trên mặt nước, nhìn một hồi lâu, rồi đồng loạt quay sang chỗ gã kia rơi xuống, ánh mắt lóe lên tia hung ác.
Chỗ gã rơi xuống chỉ còn lại vài vòng sóng lăn tăn, bọt nước sủi ùng ục.
**************
Tiết Mục là trưởng phòng kinh doanh của một công ty âm nhạc trong nước, chuyên sản xuất mấy nhóm nhạc nữ mà ra mắt xong là flop tan nát. Dù người ngoài chắc chả biết trong nước có cái nhóm nào như thế, nhưng trong ngành thì Tiết Mục cũng có tí danh tiếng, kiểu nhân vật đi đầu phong trào tạo thần tượng trong nước. Tiền rủng rỉnh, rảnh rỗi thì chơi bời với mấy cô người mẫu, lừa vài em gái mơ làm minh tinh lên giường, đời sống cứ gọi là sướng như tiên.
Nghiệp dư thì Tiết Mục thích đào đồ cổ, hôm nay đào được mảnh đồng nhỏ xíu bằng móng tay, hí hoáy nghiên cứu cả đêm chả ra cái gì, lỡ tay làm đứt ngón, “Vèo” một cái, biến mất khỏi nhà luôn.
Bình thường rảnh rỗi cũng hay đọc tiểu thuyết, nên cái vụ xuyên không này Tiết Mục không lạ gì. Từ lúc bị quăng giữa không trung nơi hoang dã lạ lẫm, hắn biết ngay mình dính phải vụ xuyên không không lời giải thích.
Trời ơi, hắn chả bao giờ mơ tới chuyện này! Mấy hôm nay đang cưa cẩm một em minh tinh sắp tới tay, xuyên cái gì mà xuyên!
Mà hắn còn phát hiện ra một chuyện… Xuyên không là không có GPS định vị đâu nhé! May mắn thì đáp xuống giường mỹ nhân, xui xẻo thì rơi vào bãi rác chết ngập. Như giờ đây, lơ lửng giữa trời, hắn cũng chả biết là hên hay xui. May là dưới kia có cái đầm, ít ra không ngã chết.
Đầu óc đang nghĩ lung tung mấy chuyện vớ vẩn, thoáng cái đã chạm mặt nước. Lúc này mới thấy bên đầm có hai cô nàng, hình như đang tắm?
Chưa kịp nhìn rõ mặt mũi người ta thế nào, Tiết Mục chỉ kịp gào lên “Cứu mạng” rồi đập cái ùm xuống nước. Sự thật chứng minh phim võ hiệp toàn xạo, kiểu nhảy núi xuống nước là không chết đâu mà! Từ độ cao ba bốn chục mét rơi xuống, mặt nước cứng như bê tông, đập vào người như búa tạ bổ, lục phủ ngũ tạng Tiết Mục suýt lệch cả vị trí, phun một ngụm máu, ngất xỉu luôn.
Nếu không ai cứu, chắc hắn toi trong nước thật.
Bên bờ đầm, mỹ nhân vỗ tay cái chóc, một cột nước phun lên như vòi phun nhạc nước, kéo Tiết Mục ra khỏi mặt đầm, rồi dòng nước nhẹ nhàng nâng hắn lềnh bềnh trôi tới trước mặt hai cô nàng, đúng chuẩn phép màu cổ trang.
“Kỳ quái, độc khí bốc nồng nặc thế này…” Hai cô nàng vốn định đào mắt gã này chơi cho vui, nhưng khi Tiết Mục trôi tới gần, cả hai đồng loạt nhíu mày, vội vận công bịt kín lỗ chân lông toàn thân.
Gã đàn ông này toát ra thứ độc khí quái đản, dù xuất thân Ma Môn, quen thuộc với đủ loại độc, hai người vẫn không nhận ra đây là cái gì.
Cô nàng Thiền Nhi chăm chú nhìn mái tóc ngắn củn của Tiết Mục, lẩm bẩm: “Lại là hòa thượng à? Hay là trúng phải thứ độc mới toanh do đồng đạo nào đó chế ra?”
Thiếu phụ đặt tay lên cổ tay Tiết Mục, kiểm tra kỹ lưỡng, mắt càng thêm kinh ngạc: “Kỳ lạ thật…”
“Sao thế sư phụ?”
“Gã này trên người có ít nhất cả ngàn loại độc tố, từ da thịt tới lục phủ ngũ tạng, thậm chí cả xương cốt, trong đó có cả đống loại độc phát tán, nghe lần đầu luôn… Nói đơn giản, nếu thả gã vào thành phố người thường, gã chính là nguồn ôn dịch di động, vài ngày là biến trăm dặm xung quanh thành vùng đất chết.”
Thiền Nhi há hốc mồm: “Mà gã vẫn sống nhăn răng?”
“Dù là Triệu đại công tử, người ăn độc như cơm bữa, trúng thứ độc thế này thấm vào xương cốt, chắc cũng chết từ đời nào. Vậy mà gã này không những sống, còn khỏe re, chỉ bị đập nước làm nội tạng tổn thương tí thôi.”
Thiền Nhi nhớ lại cảnh gã này xuất hiện quái đản, lòng hơi rờn rợn: “Chẳng lẽ gã này còn lợi hại hơn Triệu đại công tử? Nhưng người lợi hại vậy mà ngã xuống đầm cái là chấn thương nội tạng?”
Thiếu phụ rút tay khỏi cổ tay Tiết Mục, mắt đầy vẻ khó tin: “Đó mới là chỗ quái nhất… Gã này chẳng có chút tu vi nào, hoàn toàn chỉ là một gã thường nhân!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.