Nhạc Tiểu Thiền lại nói: “Sư tỷ có gặp rắc rối gì không? Đừng ngại kể cho ta nghe chút!”
Mộng Lam cười tươi như hoa: “Không có đâu, Thiếu tông chủ lo xa rồi!”
Nhạc Tiểu Thiền bĩu môi, giọng điệu kiểu “đừng có xạo”: “Không rắc rối gì, sao ngươi vội vàng đi thông đồng hắn? Hắn có gì tốt mà, ôn nhân cái gì chứ!”
“…” Tiết Mục tỉnh bơ tiếp tục gắp thức ăn, nhồm nhoàm nhai.
Mộng Lam mặt mày tái mét, giờ mới biết vụ thông đồng ban nãy không qua mắt được ai. Thiếu tông chủ đã biết, chắc tông chủ cũng rõ mười mươi, không chừng còn gây ra hậu quả gì to tát!
Nhạc Tiểu Thiền chẳng có ý truy cứu, còn tự tay rót cho nàng một chén rượu, dịu giọng: “Sư tỷ hành động lạ lùng, nhìn cứ như gấp gáp muốn leo cao, chắc trong lòng có chuyện. Thật không thể kể cho ta sao?”
Tiết Mục trong lòng thầm thở dài. Không phải vì Mộng Lam, mà vì Nhạc Tiểu Thiền.
Hôm nay hắn đã xác nhận, nha đầu này mới có mười ba xuân xanh. Ở thế giới của hắn, lấy chuẩn tám tuổi vào tiểu học, mười ba tuổi mới lớp năm, kể cả sáu tuổi đi học thì cũng chỉ mới lớp bảy, toàn là lũ nhóc con ngây ngô, kiểu đuổi theo thần tượng hét lên “tam tiểu nhà ta đẹp trai quá”! Vậy mà Nhạc Tiểu Thiền, không biết từ bao giờ đã được bồi dưỡng làm chuẩn tông chủ, vai mang sứ mệnh nặng nề. Nhìn cái cách nàng lão luyện nói chuyện, giải quyết khó khăn cho môn nhân, bảo nàng hai mươi ba tuổi chắc cũng chẳng ai nghi!
Chỉ khi hứng khởi nghe kể chuyện, mới thấy nàng đúng là tiểu cô nương.
Mộng Lam lặng lẽ nhấp ngụm rượu, nhỏ giọng: “Thiếu tông chủ, Bách Hoa Uyển sắp toi rồi.”
Thật ra Tiết Mục sớm nhìn ra Bách Hoa Uyển đúng là sắp tiêu tùng.
Vừa nãy ở đại đường dưới lầu, khách khứa lèo tèo, không gian rộng thênh thang mà một gã khách còn tha hồ múa quyền trong đó… Đây là chập tối, giờ cao điểm của thanh lâu lẽ ra phải đông như hội, vậy mà lạnh tanh!
Nhạc Tiểu Thiền giật mình: “Nghe bảo hai tháng trước còn lãi, giờ chỉ hơi lỗ thôi, sao lại sắp toi?”
Mộng Lam giải thích: “Kinh sư cạnh tranh khốc liệt, thanh lâu nhiều hơn cả muỗi. Trước đây còn ổn, bổn tông có mị thuật dẫn đầu, xem như số một. Nhưng giờ…”
Nhạc Tiểu Thiền ngơ ngác: “Giờ không còn nữa sao?”
Mộng Lam thở dài: “Bọn ta đâu tự mình ra mặt, chỉ dạy các cô nương chút mị thuật vớ vẩn. Nhưng Hợp Hoan Tông thì khác, ngoại môn đệ tử của họ đích thân ra sân, từ mị thuật đến nhan sắc, đều bỏ xa ta cả đoạn dài…”
Nhạc Tiểu Thiền nghiến răng ken két: “Đám tiện nhân Hợp Hoan Tông, đúng là tự mình đi bán thật!”
“Họ bảo là tùy tiện tận hoan, chả thèm để tâm.”
“Thế bọn ta làm sao đây? Người ngoài nhìn bọn ta với họ cùng một giuộc! Thanh danh gì cũng bị họ phá sạch rồi!”
Mộng Lam im lặng, chẳng đáp.
Nhạc Tiểu Thiền nghĩ ngợi, lại nói: “So với nhà khác, bọn ta vẫn có lợi thế mà, chỉ bị Hợp Hoan Tông cướp chút khách, cũng không đến nỗi toi chứ?”
Mộng Lam lắc đầu: “Nếu không truyền được công pháp cao cấp ra ngoài, chỉ dựa vào mấy mị thuật vớ vẩn đó, từ lâu đã bị người nghiên cứu thấu. Nhà khác cũng biết hết rồi, ưu thế của ta mất từ đời nào!”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyenyy18.comNhạc Tiểu Thiền rốt cuộc cũng câm nín.
Mộng Lam thở dài: “Ta lo là… Tông môn liệu có bắt ngoại môn đệ tử bọn ta tự ra sân không… Thanh Thanh sư thúc hình như có ý này, nên ta muốn chuồn khỏi đây sớm, tránh ngày đó thật sự đến.” Nói rồi cười áy náy với Tiết Mục: “Tuy cố ý lợi dụng công tử, nhưng không có ác ý, mong công tử lượng thứ.”
Tiết Mục cười toe tỏ ý hiểu mà.
Trong lòng thì tiếc hùi hụi, nàng đã có nhu cầu rõ ràng thế, lại còn gấp gáp, chắc khó mà không “cho thảo”. Nếu thời gian địa điểm hợp lý, biết đâu đã có một phát súng nổ đùng đoàng, tiếc quá tiếc quá!
Nhạc Tiểu Thiền cương quyết: “Sư tỷ, ngươi biết rõ tôn chỉ của bọn ta khác hẳn Hợp Hoan Tông! Tinh Nguyệt Tông không đời nào làm chuyện đó. Bị hiểu lầm giống đám đó đã đủ buồn nôn, tự mình làm thật thì chịu sao nổi? Chuyện này ta sẽ nói với Thanh Thanh sư thúc.”
Mộng Lam lặng lẽ nhìn nàng: “Rồi sao nữa? Tông chủ có thể vô địch thiên hạ, nhưng tông môn cao thấp vẫn phải ăn cơm, cần tài nguyên. Chẳng lẽ học bọn hoành hành đạo, đi giết người cướp của kiếm tiền không vốn? Tông chủ hơn mười năm tâm huyết, vất vả mở được một khe hở ở kinh sư, để bọn ta đứng ngoài sáng. Nếu thật sự học bọn đó, tâm huyết này đổ sông đổ biển. Tông chủ chắc chắn không muốn quay lại ngày trốn chui trốn lủi, biết đâu sẽ đồng ý kế hoạch của Thanh Thanh sư thúc. Dù sao… bọn ta chỉ là ngoại môn đệ tử thôi…”
Nghe đến đây, Tiết Mục hơi ngẩn người.
Nói vậy, Tinh Nguyệt Tông và Hợp Hoan Tông không phải núp sau màn điều khiển, mà công khai làm ăn ngoài sáng – ít nhất là ở kinh sư? Cái này làm hắn ngạc nhiên, hình tượng “Ma Môn bí ẩn” trong đầu sụp đổ tan tành! Theo lẽ thường, Ma Môn đã bị gán nhãn “ma”, chắc chắn hay đụng độ chính đạo, thù hận chất cao như núi. Vậy mà công khai ngoi lên, chẳng phải sẽ bị chính đạo quần ẩu sao? Dù Tiết Thanh Thu vô địch thiên hạ, sản nghiệp chắc cũng tiêu tùng, như vụ sản nghiệp phía Nam mà các nàng nhắc, đã “game over” rồi…
Ma Môn muốn kinh doanh, chắc phải âm thầm điều khiển, sao dám đứng ngoài sáng? Nhưng ở đây lại khác thường, đứng công khai thế này, chắc liên quan đến đặc thù của kinh sư, ít nhất là được triều đình cho phép, chính đạo không thể công khai phản đối?
Chính phủ công khai bao che xã hội đen, hay nói trắng ra là xã hội đen đang dần hợp pháp hóa?
Nhưng sao trước kia không được, giờ lại được? Tiết Mục tiếp tục nhai cơm, thầm suy ngẫm. Hắn không tin chuyện chính trị này chỉ vì mỗi mình Tiết Thanh Thu mạnh mẽ, chắc chắn còn nhiều thứ đáng đào sâu…
Nhạc Tiểu Thiền chẳng nghĩ mấy chuyện đó, chỉ lo sản nghiệp sắp sập, môn hạ đệ tử thật sự phải ra ngoài bán sao?
Thật mà bán, Tinh Nguyệt Tông với Hợp Hoan Tông còn gì khác nhau? Ít nhất trong mắt người đời, chả khác tí nào!
Đây không phải chuyện nhỏ, mà là đại sự liên quan đến “đạo bất đồng”!
Nhưng tiểu nha đầu thông minh cỡ nào, cũng chỉ biết luyện võ, đối mặt kinh doanh sản nghiệp thì mù tịt, lấy đâu ra chủ ý? Kể cả Tiết Thanh Thu chưa chắc đã có cách hay, huống chi là nàng. Nhạc Tiểu Thiền mờ mịt nhìn chén rượu, hồi lâu chẳng nói gì.
Không khí nặng nề, chỉ còn tiếng Tiết Mục nhai chẹp chẹp. Nhạc Tiểu Thiền ngẩng lên, lườm hắn: “Chỉ biết ăn ăn ăn! Còn tâm trạng mà ăn sao!”
“Phát triển cái thanh lâu thôi mà…” Tiết Mục tỉnh bơ: “Cho nên nói, cứ chăm chăm chém chém giết giết thì làm sao phát triển nổi. Dù là với sư phụ ngươi, ta cũng nói thế!”
Nhạc Tiểu Thiền bĩu môi: “Mà thôi? Ngươi giỏi thì đưa ra ý hay đi!”
“Thật ra không làm thanh lâu cũng có khối cách kiếm tiền…”
“Ngươi chỉ biết nói suông à?”
Tiết Mục đặt đũa xuống, thong thả lấy khăn ướt lau miệng: “Đương nhiên, nếu các ngươi thấy nước xa khó cứu khát gần, thì tại hạ xin hiến chút kế nhỏ, đủ để khiến Bách Hoa Uyển sống lại từ cõi chết!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.