Vốn dĩ có vài người còn lầm bầm trong bụng, nhưng chứng kiến cảnh “di tinh dịch túc” này, ai nấy câm như hến, chẳng dám nghi ngờ gì nữa!
Người ngoài không rõ, nhưng cao tầng Tinh Nguyệt Tông thừa biết tông môn nhà mình xuất thân ra sao. Liệu dị tượng này có phải báo hiệu hy vọng quật khởi đang nằm trên vai gã nam nhân này?
Cái gọi là hướng tông chủ ba khấu chín bái rõ ràng chỉ là lời đùa, thực tế sau dị tượng di tinh dịch túc, Tiết Mục thậm chí chẳng cần bái bức họa. Ngược lại, mọi người đồng loạt hướng hắn cúi lạy đầy đất: “Tham kiến Đại tổng quản!”
Đây chắc cũng là một kiểu “càn khôn đảo ngược” khác, đúng không?
“Ta sớm nên đoán được mà…”
Sau nghi thức, hai tỷ đệ sánh vai thong thả bước bên hồ sen hậu viện. Tiết Thanh Thu tựa lan can, đôi mắt đẹp mơ màng nhìn lá sen vươn cao, khẽ nói: “Ngu Công dời núi, ngươi chẳng phải đến giúp Ngu Công sao… Thật ra… Cô Đồng Viện chi biến, ta còn sống, có lẽ đã khởi đầu cho di tinh hoán đấu rồi?”
“Đúng thế.” Tiết Mục thản nhiên: “Cơ Thanh Nguyên qua trận chiến này, ảnh hưởng với chúng ta càng yếu đi, chúng ta thừa thế quật khởi, thành lực lượng chẳng thể xem thường. Nhưng tỷ tỷ đại nhân, với cái gọi là càn khôn đảo ngược, ta giữ thái độ cẩn thận, ngươi đừng vội mơ làm nữ hoàng nha!”
Tiết Thanh Thu bật cười: “Ngươi nhìn ta thế à?”
Tiết Mục nhếch môi: “Thấy ngươi uy nghiêm ngự trên chủ vị, có vài phần khí thế nữ hoàng. Quyền lực hay làm người ta mục nát, ai mà biết được…”
Tiết Thanh Thu nhẹ búng trán hắn: “Quyền lực của ta bị ngươi chia mất hơn nửa rồi, ngươi đừng mục nát là được!”
Tiết Mục lành sẹo quên đau, lại thò tay ôm nàng: “Ta mà muốn mục nát, trước hết phải chiếm được ngươi đã!”
Tiết Thanh Thu khinh bỉ liếc hắn.
Tiết Mục má nóng rực, lúng túng buông tay.
Thật mất mặt quá… Nhìn được mà ăn không được, giờ ngay cả câu “Tỷ tỷ khi nào dạy ta song tu” cũng chẳng dám hỏi. Người ta ném mị nhãn, đáp “Giờ luôn”, kẻ chạy trối chết vẫn là mình!
Cái này khác gì công công đâu chứ…
“Trên đời này, dù ngươi có bao nhiêu mưu kế kỳ diệu, thực lực vẫn là gốc rễ.” Tiết Thanh Thu nghiêm túc nhìn hắn: “Dù thế nào, giờ tạm yên ổn, chức thành chủ với đủ thứ bố cục, ngươi tạm gác lại, mỗi ngày luyện công ít nhất ba canh giờ.”
“Ân.” Tiết Mục thành khẩn: “Tiếp tục dạy ta luyện công đi!”
Tiết Thanh Thu càng nghiêm nghị: “Ngươi đã là môn hạ Tinh Nguyệt Tông, ta thay sư dạy đồ, sẽ nghiêm khắc nhất với ngươi. Ngươi sẵn sàng tâm lý chưa? Ta không muốn ngươi oán hận ta.”
Lời này nghe mà phát hoảng, rõ là kiểu huấn luyện ma quỷ khó mà chịu nổi. Nhưng tới bước này, có chuẩn bị hay không cũng phải gật đầu. Tiết Mục gật gù: “Đã biết.”
“Vậy theo ta.” Tiết Thanh Thu xách Tiết Mục, biến mất cái vèo, khi xuất hiện lại, đã ở một gian phòng âm u.
Trong phòng là một thùng tắm, nước đầy, quỷ dị là nước màu xám, hơi dính, như xi-măng loãng. Tiết Mục chưa kịp hỏi, Tiết Thanh Thu đã lột áo ngoài của hắn, tiện tay quăng vào thùng.
Vừa chạm nước, Tiết Mục cảm giác như nhảy vào nham thạch nóng chảy, nóng rực từ da thịt thấm vào xương cốt, như cả người bị thiêu đốt. Đồng thời, hàng vạn con kiến cắn xé, ngứa ngáy không chịu nổi, ngứa từ da thấm vào cơ bắp, rồi lan tới cốt tủy.
Đau đớn tột cùng khiến Tiết Mục gào thét thảm thiết, vô thức nhảy lên, định thoát khỏi thùng.
“BA~!” Một roi quất tới, đánh hắn rơi trở lại, Tiết Thanh Thu mặt lạnh như sương: “Còn tệ hơn ta tưởng!”
Sao lại dùng roi thế này! Roi đâu ra vậy!
Nhưng Tiết Mục chẳng còn tâm trí nghĩ, đau đến nói năng lấp bấp: “Cái này… Nước gì…”
“Độc thủy rèn luyện thân thể trong ‘Bách Thảo Độc Kinh’, dùng 100 loại kỳ độc điều chế. Ngươi tưởng hai ngày nay ta làm gì?”
Tiết Mục suýt muốn về nhà xé toạc quyển sách ấy.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyenyy18.comTiết Thanh Thu tiếp: “Còn phối với thuốc tắm độc môn Tinh Nguyệt Tông, khi bách độc tôi thể gây tổn hại, sẽ giúp ngươi phục hồi. Nếu chỉ một hiệu quả, có lẽ dễ chịu hơn, nhưng cả hai cùng lúc thì hơi khó nhịn, ngươi chỉ có thể cắn răng chịu!”
Chỉ nghe đoạn văn dài ấy, Tiết Mục đã muốn nghẹn chết. Ai chưa trải qua cảm giác liệt diễm thiêu đốt cộng vạn kiến cắn xé, sẽ chẳng bao giờ hiểu nổi đau đớn tột cùng này.
Tiết Thanh Thu mặt không cảm xúc: “Tôi thể chi thuật trong ‘Bách Thảo Độc Kinh’, ngươi còn nhớ không? Vận khí thủ tâm, dẫn độc tôi thể, bắt đầu đi.”
“…” Tiết Mục nhắm mắt, cố nhớ lại Tôi Thể Thuật trong độc kinh.
Vạn độc tôi thể, trái ngược hoàn toàn với người thường. Người thường rèn cơ bắp, xương cốt cứng cỏi hơn, như tập thể hình khoa học, nhưng cường độ cao gấp vạn lần, dùng thuốc tắm hoặc thiên tài địa bảo bổ sung năng lượng, loại bỏ tạp chất, rèn gân cốt, “protein” hay “canxi” chẳng thể sánh bằng.
Còn dùng độc tôi thể, đầu tiên phá hủy dinh dưỡng cơ thể bình thường, lấy độc tố làm năng lượng. Kết quả cũng tương tự tôi thể thường, nhưng quá trình đau đớn gấp vạn lần.
Sau khi luyện thành, cường độ không bằng tôi thể thường, nhưng có đặc tính độc đáo. Ví như, ai đó cào rách vai ngươi, ngươi chỉ trầy da, còn kẻ đó bị độc chết!
Nói trắng ra, công mạnh thủ yếu, không hợp tính Tiết Mục chút nào. Nhưng đã tới nước này, chẳng còn cách.
Đoán Thể có bảy tầng: luyện da, luyện cơ, hoạt huyết, dịch cân, đoán cốt, ngũ tạng, phạt tủy, luyện xong là thoát thai hoán cốt. Có lẽ nhân vật chính nào đó còn luyện thêm “lông” gì đấy, phát hiện điểm mù cả thế giới hàng vạn năm không thấy, nhưng Tiết Mục chẳng hứng làm kiểu nhân vật chính ấy.
Hôm nay mới luyện da, hắn đã cảm giác sắp toi mạng.
Hắn run rẩy cắn chặt răng, vô số lần không chịu nổi, muốn trèo ra, nhưng chỉ nhận được roi quất không thương tiếc, đánh trở lại.
Tiết Mục nhìn Tiết Thanh Thu, mắt thoáng giận dữ, nếu nàng không báo trước, đúng là ngược đãi. Nhưng nghĩ lại nàng đã nhắc, hắn chẳng tức nổi, chỉ quay mặt đi, tránh ánh mắt lạnh băng vô tình của nàng.
Tiết Thanh Thu thấy hắn lảng tránh, biết là phản ứng thường, lòng thoáng đau nhói, khẽ cắn môi, thấp giọng: “Nếu ngươi không chịu nổi, cả đời chỉ biết đùa mồm mép, ngươi cam tâm sao?”
Tiết Mục giọng run rẩy: “Ngươi cũng thế này sao?”
Tiết Thanh Thu lắc đầu: “Người thường rèn luyện, không đau thế này. Nhưng thống khổ của ta cũng chẳng nhẹ hơn ngươi.”
Tiết Mục giật mình, phân tâm đôi chút: “Nói sao?”
“Mộng Lam hay Chúc Thần Dao, các nàng cũng trải qua Đoán Thể viên mãn, rồi Luyện Khí viên mãn, nội ngoại hỗn dung.” Tiết Thanh Thu thản nhiên: “Nhưng cái gọi là thân thể viên mãn của các nàng, có cùng cường độ với ta không?”
Hai ví dụ này quá chuẩn, Tiết Mục thực sự bị phân tâm: “Rốt cuộc là…”
“Nói ví dụ, ngươi dồn hết sức đánh một quyền, đó là toàn lực. Nhưng học vận kình pháp môn, ngươi sẽ thấy cái gọi là toàn lực trước kia chỉ dùng chưa tới một phần vạn khí lực bản thân. Đoán Thể, Luyện Khí cũng vậy, dù lý thuyết đạt viên mãn, nhưng theo thời gian vấn đạo, ngươi sẽ biết ban đầu chỉ hoàn thành chín trâu một sợi lông.”
“Thì ra thế…” Tiết Mục trầm ngâm: “Cái gọi là viên mãn của người thường, chỉ là dựng trụ cột. Thực tế, dù Đoán Thể hay Luyện Khí, đều là quá trình không ngừng nghỉ, chẳng bao giờ thật sự viên mãn… Ngay cả Hợp Đạo cũng chưa chắc là điểm cuối.”
“Không sai.” Tiết Thanh Thu hài lòng với ngộ tính của hắn, tiếp tục: “Càng luyện sâu, càng chịu nhiều thống khổ. Da thịt chắn được kiếm, vì đã nếm đau đớn hơn vạn kiếm cắt. Tiết Mục…”
“Ách…”
“Kiếm thép tinh đâm không rách da ta, ngươi song tu kiểu gì?”
“…” Tiết Mục rất muốn hỏi phải luyện tới đâu mới “song tu” được với nàng, nhưng đau thấu tim gan, chẳng còn tâm tình hỏi mấy chuyện này.
Mới luyện da đã sắp chết, đến trình độ đó, sợ là phải vượt chín chín tám mươi mốt kiếp nạn!
Nói sao nhỉ, muốn cưỡi ngựa mạnh nhất thiên hạ? Phải luyện đùi ra vết chai đã… Đau mấy cũng phải chịu!
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.