Skip to main content
Trang chủ Huyễn Huyền Giải Trí Xuân Thu (Bản Full không cắt giảm) Chương 12 : Thiên tiểu hoàng văn đầu tiên trên đời

Chương 12 : Thiên tiểu hoàng văn đầu tiên trên đời

5:27 sáng – 05/08/2025 – 1 view
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại

“Này, ngươi nghe chưa? Bách Hoa Uyển mới có một đạo cô xinh như hoa, tự xưng từ Huyền Thiên Tông, đạo hiệu Cận Huệ…”

“Không thể nào! Đệ tử Huyền Thiên Tông mà đi ra bán á?”

“Thật hay giả kệ đi, bộ đạo bào Huyền Thiên Tông kia đúng là chơi phê lòi! À, còn có một nàng tự xưng Vấn Kiếm Tông, tên Mộ Thiên Thiên… Trắng như tuyết, kiếm dài như hồng, nhìn đúng chất luôn!”

“Đừng bảo là Mộ Kiếm Ly sư muội nha!”

“Có phải hay không kệ, cứ cho là phải đi!”

“Nghe có lý, ta phải đi gặp cô nương Thiên Thiên này mới được, lâu nay thèm nhỏ dãi kiếm khách Vấn Kiếm Tông rồi!”

“Ta thì muốn thử Cận Huệ!”

Nhạc Tiểu Thiền đúng là suy một ra ba, Bách Hoa Uyển không chỉ thêm đồng phục của một hai tông môn, mà gần như gom hết chính đạo giang hồ! Trừ mấy môn phái cùi bắp không có nổi đồng phục, còn lại chính đạo tông môn bị trúng đạn tập thể, ngay cả ni cô trong am cũng không tha!

Bách Hoa Uyển giờ muốn chơi nữ hiệp môn phái nào cũng có, tin này một truyền mười, mười truyền trăm, lan khắp ngõ ngách kinh sư trong chớp mắt. Từ vắng như chùa bà Đanh, đến giờ hợi (9-11 giờ tối), Bách Hoa Uyển bỗng đông như hội, cửa suýt bị chen sập!

Khách đến đủ loại: giang hồ lãng tử, thương nhân thường dân, thậm chí cả quan lớn triều đình cải trang lẻn đến góp vui. Mấy chục cô nương không đủ phục vụ, đám khách chen chúc ở đại đường, xô đẩy ầm ĩ, tí nữa là đánh nhau!

Mấy cô nương đều được huấn luyện kỹ, diễn xuất đỉnh cao. Cô Thiên Thiên kia đúng chuẩn lạnh lùng kiêu ngạo, không cho ai đụng vào. Phải nhét cả bó bạc, nàng mới miễn cưỡng ngồi xuống tiếp chuyện!

Lại có nữ ni ngồi trong phòng nhã niệm kinh, đạo cô đọc đạo tạng, đủ cả, tái hiện cả võ lâm quần phương phổ!

Trốn trên lầu cao nhất, nhìn cảnh náo nhiệt bên dưới, Nhạc Tiểu Thiền – đạo diễn chính của màn kịch này – cười toe toét, miệng suýt không khép lại được. Làm ăn thế này mỗi ngày, Bách Hoa Uyển chẳng phải ngày đếm vàng sao?

Tin này truyền ra, không biết sẽ làm bao người tức chết, đúng là thú vị!

Lúc này, Nhạc Tiểu Thiền bội phục Tiết Mục sát đất, thậm chí nghĩ nếu lúc ấy hắn hôn tai nàng thật, chắc cũng chẳng sao… Bỗng nhớ ra Tiết Mục đang lén lút với Mộng Lam trong trúc lâu, nụ cười trên mặt nàng cứng lại, lòng dâng lên cảm giác khó chịu, chính nàng cũng chẳng hiểu là gì.

Lý ra bọn họ có thông đồng cũng chẳng liên quan gì đến nàng, đúng không? Nàng giờ chẳng thể yêu đương gì, mà tông môn có thêm một kẻ mưu trí cũng tốt chứ… Nhưng sao càng nghĩ càng bực?

Từ hớn hở chuyển sang đứng ngồi không yên, Nhạc Tiểu Thiền đi qua đi lại, tự kiếm cớ: Mộng Lam là người phụ trách nơi này, giờ Thanh Thanh và sư phụ đi Lục Phiến Môn, Mộng Lam là người đứng đầu, sao lại trốn đi làm gì không rõ? Để Thiếu tông chủ như nàng phải đích thân trông coi? Vô lý! Phải gọi nàng ra đây!

Quyết định xong, Nhạc Tiểu Thiền như bay, phóng thẳng đến trúc lâu của Tiết Mục.

Dù ở kinh sư, bị vô vi chi trận áp chế, chỉ dùng được năm thành công lực, Nhạc Tiểu Thiền vẫn đến nơi trong nháy mắt. Trúc lâu ánh nến lung linh, giữa đêm yên tĩnh toát lên vẻ ấm áp.

Nhạc Tiểu Thiền chẳng biết nghĩ gì, chậm rãi đáp xuống, lặng lẽ đứng trên mái hiên, nhìn qua cửa sổ.

Trước mặt Tiết Mục là một cuộn giấy, tay cầm bút lông, viết như rồng bay phượng múa, trông càng thêm bảnh trai! Mộng Lam dịu dàng đứng bên, mài mực nhẹ nhàng. Mặt nàng ửng hồng, ánh mắt như nước thỉnh thoảng liếc Tiết Mục, chẳng rõ chứa gì, nhưng Nhạc Tiểu Thiền cứ thấy như đưa tình!

Cảnh này đúng kiểu hồng tụ thiêm hương, chồng viết vợ mài, hài hòa đến phát ghen! Nhạc Tiểu Thiền càng khó chịu, rốt cuộc không nhịn nổi, “vèo” một cái xuất hiện trước mặt họ.

Tiết Mục chẳng thèm ngẩng đầu, tiếp tục viết, như quen với kiểu nàng xuất hiện bất thình lình. Mộng Lam thì cung kính, khẽ thi lễ: “Thiếu tông chủ.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyenyy18.com

Nhạc Tiểu Thiền liếc qua mặt cả hai, như chẳng thấy gì mờ ám, bèn hỏi bâng quơ: “Các ngươi đang làm gì thế?”

Tiết Mục vừa viết vừa nói: “Chẳng phải đã bảo ngươi rồi sao, chiêu này chưa chắc lâu dài. Dù sư phụ ngươi vô địch thiên hạ, trấn được nhất thời, ai trấn nổi cả đời? Hơn nữa, biết đâu chính đạo nổi điên khiến triều đình cấm thì sao? Nên đây chỉ là kế tạm, phải đi bước thứ hai!”

“À à.” Nhạc Tiểu Thiền ra vẻ tỉnh bơ, lại gần hắn: “Bước thứ hai là gì?”

“Ừ… Lúc ngươi đi lột đồ người ta, ta bảo Mộng Lam dẫn ta dạo hiệu sách. Quả nhiên như ngươi nói, ngoài giang hồ chuyện cũ, lịch sử, bí kíp thường, còn cả sách nuôi tằm, nấu quặng, nhưng tuyệt không có văn học!”

“Cái này liên quan gì đến bước thứ hai?” Nhạc Tiểu Thiền tò mò cúi nhìn thứ hắn viết.

Tiết Mục dừng bút, liếc nàng: “Tiểu hài tử đừng xem!”

Nhạc Tiểu Thiền hừ: “Ta càng muốn xem!”

Chữ bút lông của Tiết Mục chỉ ở mức nhập môn, đủ viết thể chữ Liễu ngay ngắn, nhiều chữ phồn thể chỉ biết nhìn, không biết viết. Nhưng khi cầm bút, hắn viết phồn thể trôi chảy, chẳng rõ có phải nhờ hoa văn lòng bàn tay không. Dù chữ chỉ ngay ngắn, ở thế giới chẳng coi trọng văn tài này, đã là đẹp lắm rồi. Mộng Lam và Nhạc Tiểu Thiền đều thấy dễ nhìn, ấn tượng đầu tiên là: “Người đẹp, chữ cũng đẹp!”

Tiết Mục viết một câu chuyện, theo hắn là truyện ngắn.

Hắn không chép văn, mà dựa thực tế, sáng tác một truyện nhỏ, dĩ nhiên có tham khảo mô típ, nhưng chủ yếu dựa vào văn phong của mình.

Phần đầu truyện khá bình thường, kể về một kiếm khách lang thang đánh nhau chí tử, bị thương, được cô nương Thiên Thiên tốt bụng cứu, chăm sóc tận tụy hơn một tháng. Trong thời gian đó, kiếm khách thầm thương Thiên Thiên ôn nhu thiện lương.

Nhưng dần dà, hắn thấy nơi này kỳ lạ: ngoài kia thường vang lên đàn sáo ồn ào, xen lẫn tiếng uống rượu, nam nữ trêu đùa.

Thiên Thiên đôi khi cũng ở trong đám đó, giọng yêu mị tận xương.

Khi vết thương lành, kiếm khách lén ra ngoài nhìn, mới biết đây là Bách Hoa Uyển nổi tiếng kinh sư, còn Thiên Thiên… là hoa khôi nơi này!

Văn án của Tiết Mục sắc sảo hơn chữ bút lông nhiều, câu chuyện sầu muộn triền miên. Kiếm khách động lòng với Thiên Thiên, ngọt ngào bên nhau, đến khi phát hiện nàng là kỹ nữ, đau lòng bàng hoàng, không biết có nên rời đi. Nhạc Tiểu Thiền đọc mà mắt dán chặt, không nỡ buông cuộn giấy.

Khi Thiên Thiên trở lại chăm sóc kiếm khách, hắn cố lôi kéo cầu hoan. Nhưng ngoài dự đoán, Thiên Thiên từ chối.

Kiếm khách tức giận: “Ngươi với đám đàn ông kia thì được, trước mặt ta lại giả trinh tiết liệt nữ?”

Thiên Thiên đau lòng: “Ngươi là khách của ta sao? Ngươi cũng chỉ muốn đùa bỡn ta như họ thôi à?”

Kiếm khách cứng họng.

Tâm trạng xoắn xuýt đau khổ này, đến một ngày khi Thiên Thiên vào phòng với khách, bắt đầu biến chất. Kiếm khách lén rình xem nàng “sinh hoạt vợ chồng” với người khác. Nhìn người mình yêu làm chuyện đó, vừa đau khổ vừa hưng phấn vặn vẹo, được Tiết Mục khắc họa sắc nét.

Càng sắc nét là đoạn kích tình trên giường. Tiết Mục vận dụng kinh nghiệm đọc ba vạn hoàng thư, viết đoạn này hương diễm thấu xương, hòa lẫn tâm trạng phức tạp của kiếm khách, đẩy truyện lên cao trào.

Lúc này, câu chuyện mới lộ răng nanh – hóa ra là một thiên tiểu hoàng văn!

 

Bxs Cog Icon
Bình luận

Để lại một bình luận