Skip to main content

Chương 22 : Tinh Nguyệt chi đạo

11:49 chiều – 05/08/2025 – 0 views
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại

Thẳng đến chạng vạng tối, cùng Tiết Thanh Thu đi gặp Hạ Hầu Địch, trên đường Tiết Mục tâm tư vẫn còn lơ lửng, nụ cười tươi tắn của Nhạc Tiểu Thiền cứ lượn lờ trong đầu, làm rối cả suy nghĩ, khó mà giữ nổi vẻ tỉnh táo như ban sáng.

Hắn đâu phải chim non như Nhạc Tiểu Thiền, trái lại, lịch sử tình trường của hắn phong phú như một cuốn tiểu thuyết! Loại tình huống này, hắn thừa hiểu, đây là dấu hiệu sắp động lòng, nguy hiểm chết người!

Đúng là tự chuốc nghiệp chướng!

Chỉ vì mê sắc đẹp bề ngoài mà động lòng, với thật sự rung động với một người, là hai chuyện khác xa nhau, được chưa?

Tiết Mục ôm đầu đau khổ, làm sao lại đi động tâm với một tiểu nha đầu chỉ bằng nửa tuổi mình chứ?

Bỏ qua giá trị quan của thế giới cũ, ngay cả ở thế giới này, hắn cũng biết nữ nhân mười sáu mới được gả, mười ba tuổi là vị thành niên, không cãi nổi!

Cũng may đây là Ma Môn, quan niệm vốn đã lệch lạc, chứ ở chỗ bình thường, chắc hắn đã bị lôi đi nhốt lồng heo, ngâm nước cho chìm rồi!

Đáng sợ hơn, trước giờ hắn chẳng phát hiện mình có khuynh hướng thích “Lolita”!

Hồi xưa lướt mạng, thấy dân tình đùa “ba năm có lời, tử hình không lỗ,” hắn chỉ hùa theo cho vui, trong lòng chẳng bao giờ nghĩ thật.

Theo gu thẩm mỹ từ trước đến nay, đáng lẽ hắn phải bị yêu hậu bên cạnh mê hoặc mới đúng chứ!

Bên cạnh, Tiết Thanh Thu lụa mỏng che mặt, lặng lẽ bước qua ngõ nhỏ phố dài, nhẹ nhàng như mèo.

Có người qua đường dường như nhận ra nàng, mặt mày tái mét, hoảng loạn chạy biến.

Tiết Mục hiếm khi thấy Tiết Thanh Thu đứng dậy bước đi, thân hình vẫn y như thiếu nữ, nhỏ nhắn thướt tha, nhưng cả người lại như ảo mộng.

Hắn rõ ràng cảm nhận nàng ở ngay bên, mà cứ như nàng ở tận chân trời, như bóng dáng trong tranh mưa bụi, mông lung xinh đẹp, nhưng chẳng chân thật tí nào.

Tiết Mục ngờ rằng nếu có ai dám tập kích nàng, chắc chẳng tìm nổi nàng thật sự ở đâu!

Ma công yêu dị này chẳng cần nàng cố ý khoe ra, mà tự nhiên đã thế, hòa hợp trời đất.

Cũng vì vậy, hắn chẳng tìm được cảm giác như khi cùng Nhạc Tiểu Thiền bước chậm trong rừng trúc. Dù sánh vai, lại như đi một mình, hư ảo như mộng.

Mẹ kiếp, sao lại nghĩ đến Nhạc Tiểu Thiền nữa rồi! Hắn biết nếu cứ thế này, e là mình sắp thành biến thái thật!
Phải cắt đứt ý nghĩ này ngay!

Thế là hắn lôi ra một chủ đề, đánh lạc hướng bản thân: “Tinh Nguyệt Tông rốt cuộc tu luyện công pháp gì vậy?”

Vốn chỉ tò mò vì cảm giác hư ảo của Tiết Thanh Thu, nhưng nàng nghe xong, tưởng hắn muốn tập võ, lắc đầu: “Tinh Nguyệt Tông công pháp đa dạng, nhưng chẳng có cái nào hợp với ngươi. Nguyên Dương ngươi mất từ đời nào, thôi thì cũng được, nhưng mấu chốt là độc tố trong người ngươi ngấm sâu, không cứu nổi, luyện gì cũng chẳng Trúc Cơ được. Bất quá, chiều nay ta đã bảo Thanh Thanh đi tìm Triệu đại công tử, người này cả đời thử độc, biết đâu giúp được ngươi.”

Tiết Mục ngẩn ra, hơi thất vọng, nhưng chẳng xoắn xuýt: “Ta không có ý đó. Tiểu Thiền từng nói võ đạo đương thời bách gia đua tiếng, ta muốn biết Tinh Nguyệt Tông lấy gì làm đạo.”

Tiết Thanh Thu ngạc nhiên vì hắn đột nhiên hỏi chuyện này, nhưng với tư cách tông chủ, nàng nghiêm túc đáp: “Tinh Nguyệt Tông cho rằng nhân thể như vũ trụ tinh không, mênh mông thần bí. Thức hải là đêm, đan điền như trăng, khiếu huyệt tựa sao, tìm tòi mối liên hệ huyền bí giữa thân thể và vũ trụ. Bản thân là thiên địa, vũ trụ là thiên địa. Hư giả, hư không dã. Thấy rõ vũ trụ, là Động Hư; thân hợp vũ trụ, là hợp đạo.”

Tiết Mục ngẩn người, nghe sao mà cao siêu thế!

Chẳng trách các nàng luôn toát ra khí chất thần bí, như sao như trăng. Cái “Động Hư” này hóa ra cách xa ý nghĩa bậy bạ của hắn cả vạn dặm!

Nhưng sao lại là Ma Đạo?

Tiết Thanh Thu dễ dàng đoán được nghi hoặc của hắn, cười khẽ: “Trên đời vốn chẳng có cái gọi là Ma Môn, chỉ là bị người ta gọi thế thôi. Như Diệt Tình Đạo, dùng sát phạt vô tình nhập đạo, người đời cho là ma, nhưng với họ, chỉ là rèn ý chí, dưỡng tinh thần, đạt đến lẽ thẳng khí hùng.”

Tiết Mục gật gù, tưởng mình hiểu: “Vậy ta tự xưng là Thánh Môn?”

“Cái gì thế?” Tiết Thanh Thu liếc hắn: “Tinh Nguyệt Tông là Tinh Nguyệt Tông, Hợp Hoan Tông là Hợp Hoan Tông, Diệt Tình Đạo là Diệt Tình Đạo, chẳng thánh chẳng ma, không cần dát vàng lên mặt, cũng chẳng tự hạ thấp mình.
Bị người đời gọi riết thành quen, ta mới tự nhận là Ma Môn cho tiện. Cái gọi là Ma Môn, tam tông tứ đạo, mỗi nơi tu hành một kiểu, chẳng phải đồng môn.”

“Ờ…” Tiết Mục thầm nghĩ, bị mấy tiểu thuyết võ hiệp lừa thảm rồi!

Thế giới khác nhau, không thể áp đặt lung tung.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyenyy18.com

Nói đi cũng phải nói lại, Ma Môn ở đây đúng là cao cấp thật! Mỗi tông có tôn chỉ riêng, kiên định thực hiện. Dù tôn chỉ có lệch lạc, nhưng chẳng phải vì tàn nhẫn hay phản nhân loại mà gọi là ma.

Nhưng tôn chỉ cao siêu của Tinh Nguyệt Tông, sao nhìn thế nào cũng là chính đạo? Người ở đây không chấp nhận nổi sao?

“Thật ra chính đạo cũng có tông phái giống ta, như Huyền Thiên Tông rất gần. Về việc vì sao ta là ma…” Tiết Thanh Thu cười nhạt, ánh mắt thoáng chế giễu: “Ta cho rằng, nếu nghiên cứu huyền bí thân thể, phải vứt bỏ mấy thứ liêm sỉ vô nghĩa. Như mị thuật, song tu thuật, đó là bản nguyên sinh mệnh, không tìm tòi âm dương hòa hợp, thì nói gì đến khám phá huyền bí thân thể?”

Tiết Mục cứng họng, không phản bác nổi. Đúng là thần chuyển hướng! Huyền bí nhân thể với vũ trụ sao lại thành ra thế này?

Nhưng ngẫm lại, cũng chẳng sai…

Nếu đem giải phẫu học hiện đại về cổ đại, chắc chắn cũng bị gọi là Ma Đạo trong Ma Đạo!

Chỉ là sinh lý học của các nàng nghe… hơi “mặn” hơn chút thôi!

Thấy Tiết Mục từ kinh ngạc chuyển sang trầm tư, Tiết Thanh Thu tỉnh bơ hỏi: “Bị dọa à?”

“Không hề!” Tiết Mục cười: “Thật ra chẳng có gì sai, dù sao cũng khác với Hợp Hoan Tông.”

“Đúng thế!” Tiết Thanh Thu ngạo nghễ: “Hợp Hoan Tông dựa vào âm dương thái bổ để tu hành, với ta là quá thấp kém. Ta nghiên cứu mị công, chỉ để khai phá năng lực bản thân; nghiên cứu song tu, chỉ để tìm hiểu bí mật âm dương. Nhân thể là bảo khố, mênh mông như trời sao, ta khai phá còn chưa được 1%, đâu rảnh đi thái bổ người khác, thêm tạp chất làm gì? Huống chi, tôn chỉ phóng túng tận hoan của họ đi ngược bản chất võ đạo, gọi chung là Ma Môn với họ, đúng là sỉ nhục ta!”

Tiết Mục càng nghe càng thấy thú vị.

Đúng là trăm nhà đua tiếng, phiên bản dị giới của va chạm tư tưởng!

Chỉ là dựa trên lý niệm võ đạo, không phải chính trị, nhưng mở rộng ra, cũng là triết học tư tưởng!

“Bất quá tông chủ, mấy Đạo Môn kia chẳng lẽ không nghiên cứu âm dương hòa hợp? Sao họ không bị gọi là ma?”

Tiết Thanh Thu nhìn hắn kỳ lạ: “Ngươi không thấy khác biệt?”

Tiết Mục nghĩ mãi, lắc đầu: “Thật chẳng thấy gì.”

Tiết Thanh Thu nghiêng đầu, ánh mắt càng quái: “Ta với ngươi, cô nam quả nữ, đi trong ngõ sâu, bàn chuyện song tu thái bổ, ngươi thật không thấy có gì sai sai?”

Tiết Mục ngẩn ra.

Đúng thật!

Danh môn chính phái nào dám làm thế?

Ngươi thử tìm đạo cô nói chuyện song tu xem, không bị chém một kiếm mới lạ!

Vậy thì Tinh Nguyệt Tông đúng là Ma Đạo chính gốc!

Nhưng với hắn, chuyện này bình thường thôi! Người hiện đại mà! Lại chẳng bàn gì đến mấy thứ “xâm nhập,” nói thế này chẳng phải thường sao?

Có mấy cô gái còn kể chuyện thô tục hơn cả đàn ông, huống chi các nàng đây là nghiên cứu học thuật!

Tiết Thanh Thu tỉnh bơ nói: “Ta cho rằng nghiên cứu huyền bí nhân thể là thản nhiên, nghiêm túc, dù bàn về khí cụ nam nữ, cũng chẳng cần che giấu. Đám chính phái kia, làm thì hăng hái, nói thì xem như mãnh thú hồng thủy, tự lừa mình dối người, giả tạo buồn cười. Vậy mà họ là chính, ta lại là ma!”

“…” Tiết Mục chẳng biết nói gì.

Tư duy các ngươi hiện đại quá, tiên phong quá!

Rốt cuộc các ngươi xuyên việt hay ta xuyên việt?

Dù ta không hiểu học thuật cao siêu của các ngươi, nhưng có thể bàn về bát đại danh khí, tam đại danh thương, hay nghiên cứu lão hán đẩy xe, Quan Âm tọa liên không?

 

Bxs Cog Icon
Bình luận

Để lại một bình luận