Yến hội kết thúc, phồn hoa tan biến, màn đêm lặng lẽ buông xuống.
Tiết Mục ngâm mình trong thùng tắm, gột rửa cái mệt mỏi sau mấy ngày phi như bay trên đường.
Tuy bảo giờ tu vi hắn cũng không tệ, nếu ở thế giới võ hiệp thấp lè tè, chắc đã treo đánh cả ngũ tuyệt rồi, nhưng hắn vẫn không quen cái kiểu mấy ngày mấy đêm không chợp mắt. Tới Lộ Châu, tưởng được nghỉ ngơi cho sướng, ai ngờ lại diễn một màn kịch náo loạn, đã thế “Tu La Trận” của mấy cô nàng bên cạnh còn chưa biết xử lý sao, đúng là đau đầu muốn nứt!
Mỗi cô nàng đều có cá tính riêng, ở cái thế giới này, ai cũng là nhân vật đỉnh cao, chẳng ai lệ thuộc vào hắn.
Chúc Thần Dao lúc này tâm tư rối như tơ vò, hắn đoán mãi không ra. Trước kia, trong lòng hắn, nàng chẳng chiếm bao nhiêu chỗ, nhưng hôm nay nàng công khai đứng về phía hắn, làm hắn phải nghiêm túc nhìn lại vài phần.
Chuyện này thì còn từ từ tính, đợi gặp riêng rồi nói tiếp. Điều hắn để tâm nhất vẫn là Nhạc Tiểu Thiền, từ lúc xuyên không đã thế. Không có nàng chiếu cố, nâng niu, chắc hắn vẫn đang ngồi trong phòng thu chi hít bụi. Ân nghĩa này là khởi đầu cho mọi thứ. Mà Nhạc Tiểu Thiền cũng là cô nàng thật sự khiến tim hắn rung rinh, chỉ là hồi đó nàng còn nhỏ xíu, lại bị công pháp kìm kẹp, ý nghĩ đó đành dẹp lại. Giờ gặp lại, cả đầu hắn toàn là nụ cười lúm đồng tiền của nàng, khó mà nghĩ tới chuyện khác.
Yến hội tan, Nhạc Tiểu Thiền kéo hắn và Mộ Kiếm Ly về hậu viện, sắp xếp chu đáo. Trên đường, nàng chỉ cười, nói vài chuyện linh tinh vớ vẩn, đưa hắn vào phòng xong thì chạy tót sang phòng bên trêu Di Dạ. Tiếng cười hi hi ha ha của cô nàng vang vọng, nghe êm tai cực, nhưng Tiết Mục lại chẳng lòng dạ nào mà nghe. Rõ ràng cái hứng khởi ban đầu của Nhạc Tiểu Thiền khi gặp hắn đã dịu đi, còn lại là gì, hắn nhìn không ra.
Mà chính hắn cũng chẳng biết nên đối diện nàng thế nào. Dù sao, hắn với Tiết Thanh Thu đã xác định quan hệ, xét từ góc nào, hắn với Nhạc Tiểu Thiền cũng chỉ là “thúc cháu”.
Hồi trước, Bộc Tường mở ra cho hắn cánh cửa thế giới mới, khiến hắn tạm gác cái lấn cấn chọn sư phụ hay đợi đồ đệ, quyết đoán “cưa” Tiết Thanh Thu, đồng thời tà niệm “song thu” sư đồ cứ lởn vởn trong đầu. Nhưng nghĩ thì dễ, làm mới khó!
Lên mặt bảo: “Tiểu Thiền, ngươi với sư phụ cùng theo ta luôn nhé”?
Nói ra nổi không? Chắc chắn chỉ nhận được ánh mắt khinh bỉ của Nhạc Tiểu Thiền. Nàng là tinh linh nhân gian, xuất chúng hiếm có, người theo đuổi có thể xếp hàng từ Lộ Châu tới Linh Châu, đâu phải búp bê bơm hơi chờ hắn thu làm thiếp.
Có lẽ lợi dụng chút tình đầu còn vương trong lòng nàng, dỗ ngọt vài câu thì còn hy vọng, nhưng về sau, e là sẽ bị Tiết Thanh Thu cho ăn đòn vì “không chung thủy”.
Nhưng bảo buông tay, thật lòng không cam tâm! Nghĩ tới cảnh sau này, với vai “thúc thúc”, phải gả nàng cho một gã tuấn kiệt trẻ tuổi nào đó, tưởng tượng thôi đã thấy lòng đau quặn, nghĩ cũng chẳng dám nghĩ.
Tiết Mục thở dài, đau đầu tựa vào mép thùng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một làn gió thơm thoảng qua.
Tiết Mục không mở mắt, nhỏ giọng: “Ngươi này… Lúc nào ta tắm cũng thích xông vào. Tiểu cô nương…”
Giọng Nhạc Tiểu Thiền vang lên ngay trước mặt: “Giờ tu vi khá thật, không cần mở mắt cũng biết ta tới hả?”
“Chỉ là nhớ mùi thơm của ngươi thôi.” Tiết Mục chậm rãi mở mắt, đối diện đôi mắt lấp lánh của Nhạc Tiểu Thiền: “Đừng nhìn, không to lên đâu, cũng chẳng mài thành vàng được.”
“Ha ha…” Nhạc Tiểu Thiền bị chọc cười: “Đúng là, vẫn hạ lưu như ngày nào!”
“Này, bị nhìn là ta, rốt cuộc ai hạ lưu hả?”
“Ta đâu có trí nhớ siêu phàm như ngươi, mùi thơm cũng nhớ rõ. Người ta quên kích cỡ của ngươi từ đời nào rồi!”
Tuổi còn nhỏ mà đã yêu mị chết người, Tiết Mục nghe mà tim rung rinh, chẳng nói gì. Hắn sợ mở miệng là vượt ranh giới, dù Nhạc Tiểu Thiền đã vượt trước rồi, nhưng nàng là yêu nữ, có đặc quyền mà…
“Lại nữa rồi.” Nhạc Tiểu Thiền chống tay lên mép thùng, nhìn thẳng mặt hắn: “Ngươi nói chuyện với ta, cứ hay ngẩn ra, đần độn, với người khác thì đâu có thế.”
Tiết Mục nhịn không nổi, buột miệng: “Vì ngươi không giống người thường.”
Nhạc Tiểu Thiền cười tươi: “Vì ta đặc biệt nhỏ hả?”
“Vì ta đặc biệt quan tâm!”
Lời vừa thốt ra, không khí lập tức im phăng phắc.
Nhạc Tiểu Thiền ánh mắt dịu dàng, mọi tâm tư giấu trong sương mù mơ hồ, hồi lâu mới nói: “Tiết gia nhà ta đúng là khéo nói, thảo nào bên cạnh lúc nào cũng đầy mỹ nhân vây quanh.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyenyy18.comTiết Mục im lặng.
“Ngay cả người kia…” Nhạc Tiểu Thiền chỉ về phòng Mộ Kiếm Ly đối diện: “Cũng bị ngươi cua được, đúng là khiến người ta sốc, ta cứ tưởng nàng kiểu người cô độc cả đời chứ. Tiết tổng quản nhà ta đúng là tài thật, làm cả thanh thiết kiếm nở hoa!”
Đây là cố ý đổi chủ đề, không muốn tiếp tục nói về chuyện hai người, như có chút xa cách, kháng cự? Tiết Mục chẳng đoán ra, đành theo chủ đề: “Cũng chưa cua được đâu.”
“Ta nghe sư thúc kể, nghe bảo ngươi ôm một thanh kiếm mà chẳng biết dùng thế nào?” Nhạc Tiểu Thiền cười khanh khách: “Ta thấy ngươi đúng là đáng thương, sư phụ ngươi hình như cũng không phá nổi, cua được ai mà cũng chẳng ăn được, đúng là thảm thật!”
Tiết Mục nhìn nàng chằm chằm.
Nếu cua được nàng, chắc cũng chẳng ăn được…
Thôi, chưa cua được, nghĩ làm gì!
Nhạc Tiểu Thiền như đọc được ý hắn, mặt thoáng ửng hồng, cắn môi dưới: “Ta thấy Thanh Thanh sư thúc với Thiên Tuyết sư tỷ đều còn trong trắng, tức là ngươi dù ở giữa vườn hoa, hóa ra chẳng hái được bông nào?”
Tiết Mục rầu rĩ: “Có chứ, ở Linh Châu cơ, nhưng roi không đủ dài, chẳng với tới.”
Nhạc Tiểu Thiền chớp mắt, bỗng hiểu ý “roi không đủ dài”, cười đến gõ thùng, cong cả người: “Ta thấy cũng chẳng dài bao nhiêu!”
Tiết Mục tức tối nhìn nàng, chẳng nói gì.
Nhạc Tiểu Thiền cười đã đời, chậm rãi ghé sát tai hắn, giọng mị hoặc: “Chỗ này có người với tới được đấy, Tiết gia nhà ta có hứng không?”
Trong thùng vang lên tiếng nước, như có “gậy” dựng lên khuấy động. Nhạc Tiểu Thiền “phốc” một cái, cười nghiêng ngả: “Dài rồi, dài rồi!”
Tiết Mục hậm hực: “Nhạc Tiểu Thiền!”
Nhạc Tiểu Thiền vẫn cười, cười một hồi thì chậm lại, hơi thở hổn hển, yên lặng nhìn vào mắt Tiết Mục.
Tiết Mục cũng nhìn nàng. Bốn mắt giao nhau, thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt đối phương. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, yếu ớt chiếu giữa hai người, mặt nước trong thùng lấp lánh, yên tĩnh mà bí ẩn, tôn lên cái cảm giác muốn nói lại thôi, như chỉ cần vươn tay là chạm được nhau, nhưng lại như có ánh trăng ngăn cách, xa tận chân trời.
Cảm giác này đúng là khiến người ta bứt rứt, muốn thổ huyết.
Nhìn một hồi, Tiết Mục khẽ cắn môi, quay đi: “Ta nên đứng dậy rồi, ngươi có muốn quay đi không?”
“Không quay!”
Tiết Mục liền đứng phắt dậy, vận công hong khô nhanh chóng. Rồi trước ánh mắt tròn xoe của nàng, bình tĩnh mặc quần áo: “Di Dạ các nàng sắp xếp ổn thỏa chưa?”
“Tới đây, các nàng như về nhà, ngươi lo gì.” Nhạc Tiểu Thiền thở dài: “Ngươi nên đi bồi Mộ Kiếm Ly đi. Người ta là khách, cô đơn nơi đất khách, đừng để nàng tức giận bỏ đi, công dã tràng, chẳng được gì.”
Tiết Mục biết Mộ Kiếm Ly chẳng sợ cô đơn, càng chẳng ngại ở chốn “ma quật” đất khách, lúc này nàng chắc đang tĩnh tu. Lời Nhạc Tiểu Thiền, quan tâm khách là giả, ghen tuông thì thật!
Nhưng Tiết Mục không vạch trần, chỉ nói: “Đúng ha, nàng một mình ở đây, ta phải đi bồi…”
Rõ ràng nói theo ý Nhạc Tiểu Thiền, vậy mà nàng lại cắn môi, nhìn hắn hồi lâu mới nói: “Tiết Mục… Ngươi đúng là đáng ghét.”
Chưa nói hết, nàng đã lướt đi mất, chỉ để lại mùi hương thiếu nữ thoang thoảng, như nhắc nhở rằng vừa rồi không phải giấc mộng.
Tiết Mục lặng lẽ cài nút áo, hồi lâu chẳng động đậy.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.