Hồng đồ thì đẹp đẽ thật, nhưng làm việc càng phải cẩn thận, chứ làm ra thứ na ná khoai mà chẳng phải khoai, phát hành chẳng ai thèm ngó, thế thì đâu phải danh vang thiên hạ, mà là trò cười cho cả thiên hạ mất! Vì thế Tiết Mục chuồn đi làm quy hoạch trong yên tĩnh, ngay cả Chúc Thần Dao xinh đẹp động lòng người đứng bên cạnh cũng chẳng thèm đụng.
Về hình thức, hắn định làm nhật san phát hành trong Lộ Châu trước, mỗi ngày nhận phản hồi, chỉnh sửa chi tiết bộ khung. Đợi luận võ kết thúc, tổng kết kinh nghiệm, sửa sang thành tập, phát hành khắp thiên hạ.
Về bộ khung tập san, ngoài lời mở đầu, chia thành bốn phần chính. Phần một là tin chính, kể chi tiết ba giai đoạn thi đấu. Phần hai là lời bình danh gia, ngoài bản thảo phỏng vấn, còn mời nhân vật đức cao vọng trọng như Nguyên Chung viết chuyên mục đặc biệt, phần này ở giai đoạn lôi đài sẽ cực kỳ quan trọng. Phần ba là phỏng vấn tuyển thủ, phân tích tâm đắc, thêm chút văn tự canh gà cho ngon lành. Phần bốn là những khoảnh khắc xấu hổ của tuyển thủ và chuyện hậu trường ngoài lề.
Nếu điều kiện cho phép, có thể thêm phần năm, cá độ!
Nếu để người thế giới này tự làm tập san, chắc chỉ làm được phần một, may ra nghĩ tới phần hai, ba đã là thiên tài truyền thông. Nhưng với tư cách dân chơi ngành giải trí từ xã hội hiện đại, Tiết Mục biết rõ, dân chúng khoái nhất chính là phần bốn, tục gọi là bát quái.
Hắn cũng chẳng biết đưa “bầu không khí không lành mạnh” này vào thế giới là tốt hay xấu, nhưng đây là kết quả tất yếu của phát triển. Hắn không làm, sớm muộn cũng có người làm. Như đám Ảnh Dực, đúng là chó săn trời sinh, Tiết Mục dự cảm dù Tinh Nguyệt Tông có tẩy trắng, Vô Ngân Đạo cũng tự sa vào cảnh người người hô đánh…
Chúc Thần Dao nhìn bản thảo của Tiết Mục từng chữ thành hình, lặng lẽ ngẫm ngợi.
Nàng thấy rõ, Tiết Mục quật khởi là tất nhiên.
Trừ vài kẻ mải mê “tìm chân lý võ đạo”, hầu hết thế nhân đều trọng danh, khao khát được người khác kính ngưỡng.
Gặp mặt là phải khách sáo “Ngưỡng mộ đã lâu”, “Như sấm bên tai”, mô tả cường giả ắt là “Danh chấn thiên hạ”, đó là thể hiện rõ nhất.
Đáng buồn là phần lớn chẳng biết cách biến lời khách sáo thành thật. Họ chỉ mong luyện tới tuyệt đỉnh, danh chấn thiên hạ, nhưng biết điều đó khó cỡ nào.
Như Chúc Thần Dao, nàng biết tư chất mình cách tuyệt đỉnh còn xa, so với yêu nghiệt như Mộ Kiếm Ly, đúng là khiến người ta chán nản. Nàng chỉ có thể cố gắng dùng hành động để được khen ngợi, nhưng thường mất nhiều năm, hiệu quả lại nhỏ xíu, làm nhiều tới đâu, e cuối cùng chẳng bằng khuôn mặt trời sinh của nàng.
Mà Tiết Mục thành công không vì đại trí tuệ, mà vì hắn là chuyên gia trong lĩnh vực thế nhân khao khát, như Càn Khôn bổ sung mảnh vỡ, cá gặp nước.
Đặc biệt với nàng… Tiết Mục đúng là chỗ dựa trời sinh cho nàng.
*Tối thị nhân gian lưu bất trụ, chu nhan từ kính hoa từ thụ.*
(Những thứ nhân gian khó níu kéo: dung nhan trong gương, hoa tàn lìa cây.)
Không có Tiết Mục, đời nàng chắc chỉ vậy, diễm danh giang hồ nhất thời, chẳng làm nên sóng gió, đến khi nhan sắc tàn phai, e vô tâm lăn lộn giang hồ, cùng lắm dựa vào thân phận đích truyền ở Thất Huyền Cốc làm trưởng lão?
Tư chất thế này, tranh cốc chủ hy vọng mỏng manh, thành tựu cao nhất có lẽ là tông chủ phu nhân?
So với Mộ Kiếm Ly tung hoành ngang dọc, thật sự ảm đạm.
Đã có duyên với Tiết Mục, sao không nắm chặt? Biết đâu mang lại nhân sinh hoàn toàn khác biệt.
Chúc Thần Dao lần đầu chính thức nảy ý phụ thuộc.
Một tiếng mở cửa, Tiết Mục và Chúc Thần Dao cùng ngẩng lên, thấy Nguyên Chung lúng túng đẩy cửa vào: “Tiết tổng quản sướng thật, ung dung thế này, lão nạp bị yêu nữ nhà ngươi công kích điên cuồng, ngay cả chuyện đái dầm hồi bé cũng bị hỏi, quá đáng quá rồi! Hôm nay luận võ loạn như cào cào, định náo tới bao giờ?”
Tiết Mục phì cười: “Các cô nương lần đầu làm chuyện này, hưng phấn quá độ, nhưng nhiệt tình sẽ sớm nguội, mọi thứ sẽ bình thường thôi.”
“Lần đầu tiên?” Nguyên Chung buột miệng: “Qua tay ngươi, còn lần đầu tiên sao?”
“…” Tiết Mục sốc tận óc: “Hòa thượng mà nói thế à?”
“Lão nạp chỉ nói lời trong lòng mọi người.” Nguyên Chung liếc Chúc Thần Dao, như ám chỉ: “Hai ngươi ở trong phòng lâu thế, làm gì rồi?”
Tiết Mục đưa khái luận và bản thảo qua.
Nguyên Chung xem một lúc, trầm ngâm.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyenyy18.comHắn không nhận ra nhiều như Chúc Thần Dao, góc nhìn khác nhau mà. Trong mắt Nguyên Chung, Tiết Mục đúng là yêu phong Ma Môn, đến cá độ cũng lôi ra, định biến dân phong Lộ Châu thành cái gì?
“Cá độ thì thôi, còn lại cứ theo ý Tiết tổng quản.” Nguyên Chung vẫn khen: “Tiết tổng quản cân nhắc chu đáo thật, kẻ nào làm cũng chẳng bằng ngươi.”
“Trước cứ thế đi. Đồ đệ ngươi làm hiệu sách, việc này cần dùng tới, bảo hắn hợp tác với Lục Phiến Môn, hôm nay phát hành thử một kỳ nhật báo. Kế hoạch hoàn hảo cỡ nào cũng là hư, phải xem hiệu quả thực tế mới biết. Về nội dung, cái nào đáng đưa tin, cái nào không, Vô Cữu Tự là ban tổ chức, hiểu rõ hơn ta, giao các ngươi cân nhắc, đừng quá bảo thủ là được… Nhưng ta thấy ngươi cũng chẳng bảo thủ.”
Nguyên Chung khóe miệng giật giật: “Ý Tiết tổng quản là, ngươi chẳng quản gì nữa, về ngủ ngon?”
“Không phải.” Tiết Mục thành khẩn: “Tối thiểu còn một việc phải làm.”
“Việc gì?”
“Giúp ta tìm vài quả quýt được không? Không thì ta sợ bị người đánh.”
Nguyên Chung lại trầm mặc.
Một lúc sau, lão chậm rãi nói: “Tiết tổng quản… Ngươi biết giờ là giữa tháng sáu chứ?”
“Biết, sao thế?”
Nguyên Chung nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc: “Mùa này ngươi thấy quýt đâu?”
Tiết Mục ngớ người, Chúc Thần Dao bên cạnh rốt cuộc bật cười.
Nam nhân này đúng là thú vị, thông minh là thế, mà cứ ngã ngựa ở mấy chỗ kỳ quặc.
Cuối cùng, Nguyên Chung đưa Tiết Mục một giỏ Hoa Tế Quả, đặc sản Lộ Châu. Tiết Mục vui vẻ cầm đi nịnh con gái: “Di Dạ ngoan, ba ba quên mùa này chẳng có quýt, quả này cho ngươi ăn…”
Di Dạ gào khóc: “Ô oa… Ta muốn quýt! Người ta đợi lâu thế!”
Tiết Mục trán toát mồ hôi lạnh, hóa ra kẻ ngốc không chỉ mình hắn, đúng là hai cha con!
“Quả này ngon hơn quýt nhiều, ngươi xem, quả buồn cười trên cây buồn cười, ngươi với ta dưới cây buồn cười…”
Tiết Mục hiếm hoi làm trò dễ thương, Di Dạ nín khóc mỉm cười.
Tiết Mục ôm Di Dạ cưỡi trên cổ, ngâm nga xuống núi, Di Dạ đong đưa chân, vui vẻ lắm. Vô số yêu nữ cười toe toét theo sau, ríu rít bàn chuyện hôm nay. Tu Di Cảnh giải tán, đài chủ tịch trống trải, mặt trời ngả tây, biển người tan hết, ngổn ngang đầy đất.
Vốn chẳng giải tán nhanh thế, nhiều người bị đám yêu nữ ép hỏi tới mức chạy trốn, chịu không nổi thật!
Đi cùng đám yêu nữ, ngoài Mộ Kiếm Ly vốn ở Thiên Hương Lâu, hôm nay lặng lẽ có thêm Chúc Thần Dao.
Nhưng chẳng ai để ý, bên cạnh tổng quản thêm mỹ nhân, có gì lạ?
Với công tích lẫy lừng của tổng quản với Tinh Nguyệt Tông lần này, dù hắn muốn cả mỹ nhân thiên hạ, các muội tử cũng sẵn lòng giúp hắn bắt về, đưa vào lòng hắn.
Ngay cả Nhạc Tiểu Thiền cũng nghĩ vậy.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.