“Ai nha nha, hóa ra là Tuyên hầu ghé chơi, Tiết mỗ hôm nay ngủ nướng, giờ mới hay, đúng là thất lễ quá!” Lúc này Tiết Mục mới uể oải bước ra từ Bách Hoa Uyển, chắp tay cười tít mắt.
Tuyên Triết trông thấy Tiết Mục, lờ mờ cảm giác mình bị hắn xỏ mũi dẫn đi rồi. Nhưng mà, có bị dùng làm vũ khí hay không thì kệ, để làm lại, hắn vẫn chọn đối đầu Mạc Tuyết Tâm. Dù bị Tiết Mục lợi dụng, cũng chỉ chứng tỏ hắn nhìn thấu tâm tư Lục Phiến Môn. Nghĩ tới đây, Tuyên Triết bực bội nói: “Tiết tiên sinh đến đúng lúc ghê nha…”
Tiết Mục mặt mũi rạng rỡ, cười tươi như hoa: “Khách quý như Tuyên hầu đại giá quang lâm, không ra nghênh đón từ xa, là Tiết mỗ sai sót!” Rồi quay sang Mạc Tuyết Tâm, mắt lấp láy vẻ ngơ ngác: “Vị phu nhân cao quý xinh đẹp này là…”
Mạc Tuyết Tâm lạnh như tiền: “Yêu nhân lâu la, có tư cách gì đứng đây cười cợt tí ta tí tửng?”
Trác Thanh Thanh bên cạnh nổi khùng: “Đây là Đại tổng quản tông ta, Mạc cốc chủ xin cho chút tôn trọng!”
Đại tổng quản… Mạc Tuyết Tâm ngẩn ra, Tinh Nguyệt Tông từ bao giờ có chức vụ này thế?
Tiết Mục cười khà khà: “Tiết mỗ tuy là tiểu lâu la, nhưng chuyện Bách Hoa Uyển vẫn có thể làm chủ. Phu nhân này có chính sự gì, cứ nói thẳng, đừng ngại!”
Mạc Tuyết Tâm giờ mới nhớ ra lần này đến có việc thật, lúc nãy đối đầu Động Hư cường giả, mải mê quá suýt quên béng! Mà nói đi cũng phải nói lại, chỉ cứu một dân nữ cỏn con, vậy mà tí nữa gây ra Động Hư chi chiến, chuyện quái gì thế này? Nghĩ tới đây, Mạc Tuyết Tâm dở khóc dở cười, lòng hiệp nghĩa ban đầu nguội mất nửa, thở dài, chỉ Tiểu Ngải đứng góc khuất: “Bổn cốc chủ đến đây, chỉ vì không đành thấy cảnh bức lương thành kỹ nữ, ai ngờ Tuyên hầu lại vẽ đường cho hươu chạy.”
Tuyên Triết ngẩn người, hắn còn chưa rõ tình hình ra sao. Lúc này, một cấp dưới lẻn tới, thì thào bên tai hắn một hồi. Tuyên Triết gật gù, mắt nhìn Tiểu Ngải dịu đi, đầu óc xoay tít, lập tức có chủ ý. Bị Mạc Tuyết Tâm coi là vẽ đường cho hươu chạy, chẳng cần giải thích, chỉ cần cứu Tiểu Ngải thoát khổ, tự nhiên rửa sạch tiếng xấu, bèn quay sang Tiết Mục: “Nếu thiếu nữ này có lòng tự trọng, Bách Hoa Uyển các ngươi đừng ép người quá đáng!”
Tiết Mục giả bộ mặt mày khổ sở, xoa tay: “Lời thì thế, nhưng nếu mở tiền lệ này, cô nương nào cũng đòi vậy, thanh lâu nhà ai còn mở nổi?”
Tuyên Triết nghiêm mặt: “Mặt mũi bản hầu cũng không dùng được sao?”
Tiết Mục chớp mắt tinh nghịch: “Nếu Tuyên hầu đã để ý, Bách Hoa Uyển sẵn sàng chắp tay dâng…”
Chưa nói xong, Tuyên Triết cắt ngang: “Bản hầu không phải vì ham sắc mà đến!”
Đùa à, Mạc Tuyết Tâm đứng bên cười khẩy, đám đông vây xem đang nhìn, nếu cãi cọ cả buổi mà hóa ra là mình chuộc cô nương về nhà, truyền ra ngoài, chẳng biết thành cái gì! Chắc chắn biến thành Hầu gia vì một kỹ nữ mà tranh giành tình nhân, đánh nhau tưng bừng. Mặt mũi này biết để đâu? Chưa kể ở nhà còn bị sư tử gầm, đúng là tai bay vạ gió!
Tiết Mục cười gượng: “Vậy thì…”
Đúng lúc, Tiểu Ngải khóc rưng rức: “Hầu gia cùng Mạc cốc chủ có lòng bảo vệ, dân nữ cảm kích khôn cùng. Khiến nhị vị tranh đấu, dân nữ càng thêm bất an. Thân này đã bất do kỷ, kiếp sau nguyện kết cỏ ngậm vành báo ân nhị vị…”
“Khoan đã!” Tuyên Triết ngắm Tiểu Ngải từ đầu tới chân, bỗng hỏi: “Ngươi nói năng như thể biết chữ?”
“Tiểu Ngải thuở nhỏ biết chút chữ…”
“A…” Tuyên Triết cười ha hả: “Lục Phiến Môn vừa lập bộ phận tập san, cần người làm trợ thủ. Tiết tiên sinh, nhường cô nương này cho tập san của ta, ngươi không ý kiến chứ?”
Tiết Mục trầm ngâm, rồi gật đầu: “Đây là tạo hóa của Tiểu Ngải, đã vậy, Tiết mỗ mà cản thì quá vô tình. Dứt khoát tiễn Phật đến Tây Thiên, tư phí khỏi tính! Thanh Thanh, ngươi đi lo giấy tờ hoán tịch cho Tiểu Ngải!”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyenyy18.comTrác Thanh Thanh vâng lệnh đi ngay.
Tiểu Ngải nước mắt như mưa: “Đa tạ Tiết công tử, đa tạ Hầu gia, đa tạ Mạc cốc chủ…” Nhưng trong lòng vừa kinh ngạc vừa phục, trước giờ, nàng chẳng nghĩ nổi “chỗ tốt” Tiết Mục nói là gì, vậy mà nó tự dưng tới! Nàng cũng chẳng hiểu sao Tuyên Triết lại đáng yêu thế này.
Vào Lục Phiến Môn, đường đường là người triều đình, dù chỉ là “nhân viên tạm thời”, với tài diễn xuất mạnh vì gạo, bạo vì tiền, từng bước leo lên chức vụ thật có khó gì?
Trác Thanh Thanh nhanh chóng lo giấy tờ cho Tiểu Ngải, trong lòng cũng kinh ngạc bội phục. Một kỹ nữ, vậy mà công khai chen vào triều đình! Không cần nói, Tiểu Ngải phải được thu vào Tinh Nguyệt Tông, đây là bước đầu tiên để tông môn nhúng tay vào triều đình, ý nghĩa to lớn khôn lường!
Đúng như Tiết Mục nói, thanh lâu quá thấp kém, Tinh Nguyệt môn hạ, ngay cả làm thiếp cũng chẳng cần!
Tiết Mục lại hướng Mạc Tuyết Tâm thi lễ: “Mạc cốc chủ lòng hiệp nghĩa, Tiết mỗ dù thân trong Ma Môn cũng khâm phục. Chuyện hôm nay vui vẻ cả làng, nhờ cốc chủ góp sức, đi mời không bằng gặp gỡ, cốc chủ có vui lòng vào uống vài chén không?”
Lời ngon tiếng ngọt, Mạc Tuyết Tâm dù mặt lạnh cũng dịu đi, vẫn hờ hững: “Bổn cốc chủ không vào nơi tàng ô nạp cấu. Việc này đã xong, xem như không uổng chuyến đi. Dao Nhi, đi thôi.”
Chúc Thần Dao lạnh lùng liếc Tiết Mục một cái, quay đầu bước đi, chẳng ai biết lòng nàng sóng gió cỡ nào.
Vở kịch này đến giờ mới hạ màn, đâu chỉ nâng mỗi Mộng Lam!
Tiểu Ngải tuy chẳng có sơ hở, nhìn thế nào cũng là dân nữ nghèo khó, ngay cả Luyện Khí cũng chật vật, nhưng Chúc Thần Dao biết rõ từ đầu tới cuối là Tiết Mục bày ra, đương nhiên đoán được Tiểu Ngải là người của hắn.
Lần này đúng là một hòn đá trúng mấy chim, cả Lục Phiến Môn cũng bị cắm đinh mà chẳng chút khói lửa! Tiểu Ngải không hiểu sao Tuyên Triết chiêu mộ nàng, nhưng Chúc Thần Dao đứng ngoài quan sát, đã ngộ ra đôi chút.
Lúc trước, Mạc Tuyết Tâm đại náo Bách Hoa Uyển, Tuyên Triết nhúng tay để ngăn chiến giữa nàng và Tinh Nguyệt Tông, trong lòng đã có định kiến: Mạc Tuyết Tâm xuất phát từ hiệp nghĩa cứu dân nữ, nên nàng trong sạch. Hắn không muốn bị hiểu lầm là vẽ đường cho hươu chạy, nên cướp lấy việc giải cứu Tiểu Ngải để tỏ lòng công chính. Hầu gia đường đường chẳng muốn bị coi là tranh giành kỹ nữ, nên không chuộc làm thiếp, mà tìm lý do chính đáng khác. Tiểu Ngải điềm đạm, tự trọng, biết cảm ơn, lại từng đọc sách… Nghĩ đến bộ phận tập san mới cần trợ thủ…
Mọi chuyện cứ thế thuận lý thành chương. Không phải Tuyên Triết ngu, ngược lại, hắn cân nhắc thân phận, mặt mũi rất kỹ, từng bước dẫn đến kết cục này.
Thật ra Tiết Mục cũng chẳng ngờ Tuyên Triết sẽ chiêu Tiểu Ngải vào Lục Phiến Môn, hắn chỉ dự đoán nàng sẽ có lợi ích, còn lợi ích là gì thì tùy tình thế và suy nghĩ của Tuyên Triết, chẳng thể kiểm soát trước.
Tóm lại, vở kịch này đan xen hoàn hảo, tính kế cả đám, nâng nữ nhân của mình thành Cầm Tiên, nhét kỹ nữ vào Lục Phiến Môn, mà chẳng ai bị đắc tội. Tuyên Triết chắc còn thấy hắn nể tình, Mạc Tuyết Tâm cũng bị mấy câu ngọt ngào làm nguôi giận.
Trên đường về, Mạc Tuyết Tâm còn nói với Chúc Thần Dao: “Yêu nhân Tiết Mục này, ngược lại có chút khí độ, biết tiến biết lùi, khác với dâm tà trong tưởng tượng.”
Cái này gọi là quân tử lừa bằng cách hợp lý sao? Chúc Thần Dao vâng dạ, nhưng lòng lạnh toát.
Nếu trước đây còn chút ý định phản kháng, giờ nàng chẳng dám nghĩ tới. Vết kiếm trên ba thi thể kia, bị người như hắn nắm trong tay, thật sự có thể khiến nàng thân bại danh liệt, không chút nghi ngờ.
Hy vọng hắn giữ lời hứa, vậy… ngoan ngoãn làm người của hắn, cũng chẳng thiệt thòi…
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.