Skip to main content

Chương 7 : Trăm sông đổ về một biển

10:43 chiều – 02/11/2025 – 5 views
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại

Một lúc sau, quả nhiên có tỳ nữ mang quần áo tới, tò mò nhìn Tiết Mục rồi che miệng cười hỏi: “Trên lầu có bồn tắm, nô tỳ có cần múc nước giúp công tử không ạ?”

Tiết Mục nhìn cái giếng trong sân, khoát tay cười nói: “Nào có đạo lý để nữ hài tử đi múc nước chứ, ngươi đi đi, ta tự làm được.”

Có lẽ Mộng Lam đã dặn dò nàng đừng gây chuyện nên tỳ nữ cũng không nài nỉ nữa, mỉm cười rời đi.

Múc nước từ giếng giữa sân, Tiết Mục ngâm mình trong bồn tắm, gột rửa đi bao mệt mỏi.

Tại sao lại quyến rũ mình nhỉ… Nếu không phải cố ý thử dò xét, vậy chỉ có một khả năng — thân thích của Tông chủ mà, chẳng phải là đối tượng để đám đệ tử địa phương này nịnh bợ hay sao? Biết đâu lại nhân cơ hội này mà trở thành người phụ trách ở đây thì sao? Chỉ có thể nói cô nương này quá nóng vội, mới gặp mặt lần đầu mà… Ma Môn chung quy vẫn là Ma Môn, dù thực lực có cao đến đâu thì đôi lúc vẫn khiến người ta có cảm giác… rất gì và này nọ.

Hắn tiện tay lật xem bộ quần áo đặt cạnh thùng. Bên trong bên ngoài đều có đủ cả, vải vóc sờ vào rất thoải mái, nhìn sơ qua thì hoa văn trang trí cũng rất có thẩm mỹ. Tiết Mục vô thức lật qua lật lại, thầm trầm ngâm.

Cái gọi là ăn, mặc, ở, đi lại bao hàm rất nhiều thứ. Ví dụ như quần áo, nó bao gồm cả trồng dâu nuôi tằm, dệt vải, may vá, nhuộm màu, thậm chí cả thiết kế mỹ thuật. Nói một câu “lấy võ vi tôn” thì dễ, nhưng nếu ngoài võ lực ra không ai thèm để mắt đến những thứ khác, vậy chúng đã phát triển như thế nào? Tiết Mục có đôi khi đọc tiểu thuyết, luôn cảm thấy ai nấy đều cắm đầu khổ tu, mà cũng có thấy bọn họ không có quần áo mặc đâu.

Vì vậy, từ khi đến thế giới này, Tiết Mục vẫn luôn quan sát những thứ đó, không chỉ vì tò mò, mà việc tìm hiểu thế giới vốn là điều kiện tiên quyết cho mọi hành động. Còn cái loại người vừa đến đã cắm đầu vào tu luyện, ra ngoài chỉ có nước bị lừa cho sấp mặt.

Theo như phân tích trước mắt, thế giới này tôn sùng võ lực là không sai, chỉ là các phương diện khác không phải không phát triển. Giống như thời cổ đại ở thế giới của hắn chỉ tôn sùng Nho học, các ngành nghề thủ công trong dân gian tuy bị xem thường nhưng vẫn phát triển tiến về phía trước, cũng cùng một đạo lý. Bởi vì mưu cầu một cuộc sống tốt hơn là thiên tính của con người, chỉ cần xã hội ổn định, mọi người tự nhiên sẽ nỗ lực cải thiện sự tiện lợi trong sinh hoạt. Cứ xem bộ y phục nam tử mới tinh này là biết, trong ấn tượng của Tiết Mục, quần áo may sẵn ở thời cổ đại dường như phải đến Tống triều mới xuất hiện, không tính là sớm, nhưng ở đây đã có rồi, hơn nữa bất kể là chất liệu hay kiểu dáng thiết kế, cũng không hề lạc hậu chút nào.

Cho nên nói… sùng văn hay sùng võ, về bản chất cũng không có gì khác nhau.

Nếu nói ở thế giới của hắn thời xưa, có lẽ có người học văn vì theo đuổi lý tưởng, nhưng đa số cũng chỉ vì danh lợi, vì muốn trèo lên trên người khác mà thôi. Thế giới này sùng võ, chẳng lẽ thật sự ai ai cũng vì truy cầu chân lý võ đạo, ai ai cũng vì bảo vệ chính nghĩa trong lòng mình ư?

Đa số chẳng phải cũng vì muốn vẻ vang gia tộc, vì muốn sống tốt hơn sao? Võ đạo chẳng qua chỉ là con đường để đạt được mục tiêu mà thôi. Nói cách khác, nếu có con đường khác để đạt được tất cả những điều này, bọn họ cũng chưa chắc đã muốn luyện võ.

Giống như Mộng Lam một ngón tay có thể đè chết mình, nhưng nàng vẫn đến quyến rũ, chẳng phải cũng là đạo lý này sao?

Tiết Mục thở dài một hơi, nở một nụ cười nhẹ nhõm. Bất kể là thế giới nào, cũng đều là trăm sông đổ về một biển.

Đang mải suy nghĩ, hắn bỗng thấy hoa mắt, trước mặt bỗng dưng xuất hiện một bóng người nhỏ nhắn. Nhìn kỹ lại, Nhạc Tiểu Thiền đang đứng trước bồn tắm của hắn, nghiêng đầu nhìn bả vai hắn đang lộ ra trên mặt nước, cười đầy ẩn ý.

Tiết Mục cũng chẳng ra vẻ che đậy làm gì, lười nhác tựa vào thành thùng, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Đã nói là lúc đó ta không thấy rõ các ngươi, còn muốn xem lại à? Được rồi, được rồi, cứ xem cho thỏa thích đi.”

Nhạc Tiểu Thiền chống khuỷu tay lên mép thùng, tay nhỏ chống cằm, cười tủm tỉm nói: “Ai đó rõ ràng không có một tia tu vi mà lại có thể chống lại Mị Công, Sư phụ rất tán thưởng phần định lực này, còn ta thì rất muốn biết ngươi làm thế nào được, nên cố ý đến xem thử ngươi có phải làm bằng gỗ không, hóa ra vẫn là xương bằng thịt bằng da nha.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyenyy18.com

“Chuyện này các ngươi cũng biết? Mộng Lam quả nhiên là do các ngươi phái tới thử ta sao?”

“Không phải, chúng ta cũng không biết nàng ta đang làm gì… Thực ra từ lúc các ngươi rời đi, Sư phụ đã âm thầm quan sát biểu hiện của ngươi, kết quả rất hài lòng. Chúc mừng ngươi, lần này Sư phụ thật sự có ý định để ngươi quản lý sổ sách rồi đấy.” Nhạc Tiểu Thiền cười nói: “Ngươi làm thế nào vậy? Mộng Lam không đẹp à?”

“Ta nói này, có phải các ngươi quá tự tin rồi không? Mị Công kia đúng là rất mê người, nhưng ngươi thật sự cho rằng ai cũng không cầm lòng được sao? Vả lại, nàng ta cũng đâu có dùng hết sức, đúng không?”

“Bí thuật của chúng ta không vô dụng như ngươi nghĩ đâu. Nó khơi dậy dục vọng bản năng nhất trong lòng người, thẳng tới hồn phách, không phải chỉ dựa vào định lực là có thể chống cự. Cho dù Mộng Lam không dùng hết toàn lực, người bình thường không có tu vi mà muốn chống lại thì gần như là không thể. Trừ phi ngươi mang theo bảo vật trấn tà nào đó bên mình, nhưng trên người ngươi chẳng có gì cả.” Nhạc Tiểu Thiền đảo mắt một vòng, cười nói: “Này, thật ra ngươi không thích nữ nhân, đúng không?”

Lúc này Tiết Mục nào có tâm tư để ý chuyện mình bị coi là Gay. Trong đầu hắn lập tức nghĩ đến hoa văn trong lòng bàn tay, thầm nghĩ chắc hẳn mình chống cự dễ dàng như vậy không phải vì từng trải, mà là do có “ngón tay vàng” trấn áp? Hắn thăm dò hỏi: “Có phải là nhờ công dụng của cái Trấn Thế Đỉnh gì đó không?”

“Trấn Thế Đỉnh quả thật có công hiệu này, trấn tà trừ ma, chính khí ngút trời, không gì sánh bằng.” Nhạc Tiểu Thiền thuận miệng nói: “Nhưng nó không phải của ngươi, sẽ không vì cá nhân ngươi mà ngăn cản tà mị.”

Tiết Mục thầm hít một hơi lạnh, xem ra mình thật sự có một “ngón tay vàng”, biết đâu “ngón tay” này còn to đến mức thành “cái đùi” rồi, bây giờ mới chỉ lộ ra một phần của tảng băng chìm mà thôi… Hắn sợ bị nhìn ra manh mối nên không dám nói tiếp về chủ đề này, vội vàng lảng sang chuyện khác: “Này tiểu cô nương, ngươi thật sự định xem ta đứng dậy à?”

“Có sao đâu? Dù gì ngươi cũng không thích nữ nhân mà.”

“Ta xin khẳng định với ngươi, ta đây cả đời này thích nhất chính là nữ nhân.” Tiết Mục cũng lười nói nhiều, tiểu cô nương nhà ngươi còn không sợ, lão tử đây việc gì phải sợ ngươi xem? Nói rồi hắn đứng thẳng dậy, kéo theo một vạt nước tung tóe.

Thứ đó của hắn cứ thế hiên ngang đứng thẳng. Mắt Nhạc Tiểu Thiền thiếu chút nữa thì lồi cả ra, vội vàng quay người đi, dậm chân nói: “Ngươi… ngươi đứng lên thật à! Đồ hạ lưu!”

“Ồ? Từ ‘hạ lưu’ mà thốt ra từ miệng ngươi nghe mới lạ thật đấy.” Tiết Mục cũng thấy hơi buồn cười: “Ta còn tưởng các ngươi chẳng thèm để ý mấy chuyện này chứ.”

Nhạc Tiểu Thiền im lặng, không nói gì, chỉ vung tay ném bộ quần áo qua.

Nghe tiếng sột soạt của Tiết Mục đang lau người sau lưng, Nhạc Tiểu Thiền bỗng khẽ thở dài, thấp giọng nói: “Nếu thật sự không để tâm đến những chuyện này, ngươi nghĩ lúc mới gặp ta lại doạ móc mắt ngươi làm gì? Chỉ vì tàn bạo thôi sao?”

Tiết Mục giật mình. Cái thở dài đột ngột của Nhạc Tiểu Thiền khiến hắn có chút không quen, mà những lời nàng nói ra lại càng khiến hắn khó chịu hơn… Hắn thật sự rất khó để liên hệ cái tông môn luôn cho người ta cảm giác lẳng lơ mời gọi này với hai chữ “trinh tiết”, huống hồ các ngươi còn mở cả thanh lâu, nhưng sao nghe giọng điệu của nàng, dường như mình đã hiểu lầm gì đó?

Hắn bỗng nhiên hiểu ra…

Tức là các ngươi bề ngoài thì lả lơi ong bướm, nhưng thực chất lại không cho ai “xơ múi” gì… Làm vậy quá đáng lắm có biết không, đám thiếu hiệp bị các ngươi lừa cho một vố đau kia không hận các ngươi đến chết mới là lạ…

Bxs Cog Icon
Bình luận

Để lại một bình luận