Trong rừng trúc Bách Hoa Uyển lại rộn ràng tiếng cười nói, trăm hoa đua nở, rực rỡ sắc màu, sức sống tràn trề.
Nhưng trái ngược hoàn toàn, Ung vương phủ thì mây mù u ám, không khí nặng nề như chì.
Mấy ngày nay phong vân rối loạn, khiến bao người trở tay không kịp. Ví dụ rõ nhất là Ung vương, nghe đâu bị “phản tặc” đánh cho thương tích, chỉ còn thoi thóp nằm chờ chết trên giường. Quan viên phe Ung vương, thậm chí các tông môn phụ thuộc, ai nấy mộng mị, chẳng biết nên tìm đường thăng quan tiến chức chỗ khác, hay cứ trung thành chờ Ung vương tỉnh lại.
Điều khiến người ta câm nín là, bọn họ thậm chí chẳng biết “phản tặc” làm Ung vương ra nông nỗi này là ai! Triều đình thì úp mở, chẳng chịu nói rõ.
Triều đình Đại Chu này có cái thể chế quái gở. Ở thế giới Huyền Vũ, một cường giả có thể lật cả thành, khác xa thể chế của mấy thế giới võ thấp ma yếu. Điểm khác biệt lớn nhất: quân đội vô dụng!
Tốn bao thuế má nuôi mười vạn đại quân, dù ai nấy đều Đoán Thể Luyện Khí, chắc vẫn không đủ cho Tiết Thanh Thu một chiêu quét sạch. Nuôi quân tốn công tốn của để làm gì? Dù chỉ dùng để giữ trị an, biết đâu lúc bắt một lão đầu bán mì hoành thánh, lại bị lão một chưởng đánh lật cả đội, thành trò cười thiên hạ!
Tình cảnh này, triều đình đành chọn con đường tinh binh, chỉ nuôi dưỡng cường giả. Nhưng cường giả đâu phải rau cải, số lượng có hạn, cuối cùng hình thành hai hệ thống: Đại nội cung phụng và Lục Phiến Môn. Người trước giữ uy quyền hoàng gia, người sau ổn định giang hồ thiên hạ.
Bảo vệ quốc thổ, đánh ngoại xâm, dẹp nội loạn, dựa vào ai? Dựa vào chính đạo tông môn! Chính đạo trấn thủ bát phương, chẳng phải là thế sao…
Suy ra, các đại tông môn chẳng khác gì quân phiệt phiên bản Huyền Vũ, lại còn kiểu nắm binh tự trọng, chẳng ai chịu dâng lực lượng cho triều đình. Cùng lắm là nộp cống đúng hạn, thế đã là tử tế lắm rồi!
Ngàn năm trước, khi Đại Chu mới lập quốc, còn vui hơn. Đó là thời đại hỗn loạn cực độ, ai cũng chỉ trọng võ lực, khinh thường mọi thứ khác. Chẳng ai biết phát triển dân sinh, chẳng ai hiểu làm kinh tế tiền tệ, khiến đất đai hoang vu, ruộng dâu xác xơ. Các đại tông môn vứt bỏ “chính nghĩa”, tranh nhau chút tài nguyên, chỉ biết cướp đoạt, triều đình hoàn toàn bất lực.
Đúng vậy, chính là cái thế giới Man Hoang mà Tiết Mục từng tưởng tượng khi mới xuyên qua, nơi “thực lực vi tôn, kẻ yếu như sâu kiến”, méo mó dị dạng đến cực điểm.
Cái méo mó này chẳng thể kéo dài. Làm đến cùng, ai cũng không có cơm ăn, áo mặc, thì sống sao nổi? Qua thời gian dài hỗn loạn, dần dần phân chia địa bàn, chính đạo hình thành cục diện bát đại tông môn dẫn đầu, các tông nhị tam lưu phụ thuộc, đạt thế giằng co ổn định, chẳng còn tùy tiện động võ. Thời cuộc ổn định, các trí giả bắt đầu phát triển kinh tế, trấn an dân sinh, khiến mảnh đất tổ ong này dần sống lại. Trải qua mấy trăm năm, mới có cái thế giới mà Tiết Mục thấy hôm nay.
Trong quá trình này, triều đình đóng vai trò cực kỳ quan trọng. Tông môn chỉ biết tu võ đạo, làm sao quản lý địa phương? Triều đình không chỉ làm trung gian hòa giải các tông, mà còn lo dân sinh, y dược, luyện rèn, và hệ thống công nghiệp. Nhờ đó, các tông phái như Dược Vương Cốc, Chú Kiếm Cốc, Thần Cơ Môn phát triển mạnh mẽ, theo lệ cũ của thế giới.
Hình thức triều đình quản dân sinh, tông môn lo vũ lực, cứ thế thành hình.
Hoàng tử tranh vị cũng cần đủ loại thế lực ủng hộ: chính đạo các tông, triều đình chư môn, và hệ thống quan viên địa phương. Cơ Vô Dụng vốn rất được lòng các bên, dù sao hắn là đích trưởng.
Chỉ là Cơ Thanh Nguyên lại có ý bồi dưỡng Ma Môn, khiến Cơ Vô Dụng không nắm được “lộ tuyến chính trị” của phụ hoàng. Hạ Hầu Địch, trọng thần, từ nhỏ chơi thân với Bát hoàng tử Kỳ vương, lại cực kỳ không ưa Cơ Vô Dụng. Thêm vào đó, hoàng hậu mất sớm, quý phi được sủng ái thì lập lờ nước đôi, thực chất chỉ muốn thiên hạ đại loạn. Mấy yếu tố này khiến vị trí thái tử của Cơ Vô Dụng mãi lơ lửng.
Ma Môn các tông, bảo sao ngàn năm qua bị tiêu diệt hoài… Đám này chẳng góp gì cho sức sản xuất thế giới, chỉ biết kéo chân sau. Hoành Hành Đạo thì cướp bóc chuyên nghiệp, chiếm núi làm vua. Diệt Tình Đạo mê giết chóc, xem mạng người như cỏ rác. Khi Thiên Tông chuyên lừa gạt, lấy hại người làm vui.
So ra, Hợp Hoan Tông làm sinh ý da thịt còn được xem là Bồ Tát sống! Đáng tiếc, trong đám họ lại có cả lão sư đức nghệ song hinh lẫn dâm tặc, thế thì hỏng bét…
Tinh Nguyệt Tông chẳng có tội ác lộ liễu như vậy, nhưng cũng chẳng phải thứ tốt lành gì. Ngàn năm qua, bọn họ làm đủ thứ bàng môn tà đạo, vì bị phòng ngặt, khó có sản nghiệp cố định, mãi trốn đông tránh tây. Nếu không nhờ Tiết Thanh Thu quật khởi mạnh mẽ, cái nghề thanh lâu này cũng đừng hòng làm nổi. Nguyên nhân bị phòng ngặt thì đơn giản: Trong mộng, Tiết Mục từng thấy hai cường giả đánh vỡ thứ nguyên, một trong số đó là tổ sư Tinh Nguyệt Tông, tranh đỉnh ngàn năm trước.
Các nàng là phản tặc chính gốc!
Chỉ là ngàn năm qua, Ma Môn các tông đều bị đội lên danh hiệu “phản tặc”,đến hôm nay cũng không ai biết rõ thật ra ngàn năm trước chân phản tặc chỉ có một mình Tinh Nguyệt Tông…
Trước cửa Ung vương phủ, đám quan viên bồi hồi chờ đợi, xì xào bàn tán, đoán già đoán non xem “phản tặc” làm Ung vương ra nông nỗi là ai. Có người đoán Vô Ngân Đạo, có kẻ đoán Tinh Nguyệt Tông, thậm chí có người nghi Hợp Hoan Tông, vì Ung vương trước đây thân cận với họ, giờ lại bảo họ gài bẫy…
Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyenyy18.comCàng lúc càng nhiều người bàn tán, đòi cấm sạch sản nghiệp Ma Môn ở kinh sư, bảo đám yêu nghiệt này chẳng ai đáng tin.
Giữa lằn ranh xì xào, Ma Môn yêu nghiệt Tiết Mục hiên ngang ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trước cửa Ung vương phủ, giọng như chuông rền với gã gác cổng: “Tiết Mục phụng mệnh đến, thỉnh dẫn đường!”
Cả phố ngoái nhìn.
Vừa nãy, đám đoán Tiết Mục là thủ phạm làm Ung vương bị thương cũng không ít, vì nghe nói Ung vương trúng độc, mà Tiết Mục lại tu độc… Vậy mà hắn quang minh chính đại xuất hiện, còn đòi dẫn đường! Bất ngờ hơn, gã gác cổng thật sự mở toang cửa, khom lưng cúi đầu dẫn Tiết Mục vào.
Ngoài cửa im phăng phắc. Ý chỉ phong thưởng Tiết Mục còn nhiều người chưa biết, hướng gió hôm nay đúng là chẳng ai hiểu nổi.
Tiết Mục hiên ngang bước vào, chẳng thèm để tâm đám quan viên kia nghĩ gì, mắt lập tức dán vào đôi nam nữ đang sánh vai đi tới.
Hạ Hầu Địch, cùng một thanh niên văn tú, cười nói rôm rả. Hạ Hầu Địch vốn đã cao, gã này còn cao hơn nàng một chút, trai thanh gái tú, trông đúng là xứng đôi vừa lứa.
Tiết Mục nheo mắt, lòng thoáng bực bội, hừ lạnh, thầm nghĩ: Lão tử còn cao hơn ngươi, đắc ý cái gì…
Hạ Hầu Địch cũng thấy Tiết Mục, chẳng để ý sắc mặt hắn, cười tươi chắp tay: “Bái kiến Phượng Hoàng Nam.”
Phượng con em ngươi á… Tiết Mục mặt đen như đít nồi: “Phiền đổi cách gọi, còn không bằng gọi thẳng Tiết Mục cho thuận tai!”
Hạ Hầu Địch tưởng hắn lăn lộn giang hồ quen, không hợp với kiểu xưng hô quan trường, bèn cười: “Được, Tiết Mục, ta giới thiệu, đây là Kỳ vương.”
Ách… Kỳ vương… Cảm giác khó chịu trong lòng Tiết Mục tan biến ngay. Hạ Hầu Địch đã nhận mình là công chúa, nếu gã này là hoàng tử, thì là huynh muội thân thích, ừ, thế thì ổn!
Hắn nở nụ cười tươi rói, chắp tay: “Tiết Mục bái kiến Kỳ vương điện hạ.”
Kỳ vương hứng khởi ôm quyền: “Đây là Tam Tốt Tiết Sinh danh chấn Kinh Hoa sao? Quả nhiên gặp mặt hơn hẳn nghe danh, phong thần tuấn lãng, đúng là nhân vật phong lưu! Không hổ là đại tài viết được diệu văn như thế! Hôm nay gặp, đúng là tam sinh hữu hạnh!”
Nhiệt tình này là sao đây? Tiết Mục ngơ ngác nhìn Hạ Hầu Địch, nàng bực bội: “Kỳ Vương mê tít mấy thứ rác rưởi ngươi viết, đã lâu cứ nằng nặc đòi ta dẫn kiến ngươi!”
Tiết Mục phì cười, hắn hiểu Hạ Hầu Địch bực cái gì. Cốt truyện làm nhục nữ bộ đầu mà cho thân ca ca nàng đọc, đúng là hơi quá… Mấu chốt là vị ca ca này chẳng những không giận, còn là fan cuồng!
Hắn nổi hứng, hạ giọng hỏi: “Điện hạ… ngươi không phải muội khống chứ?”
Kỳ vương ngớ ra: “Muội khống là gì?” Chưa đợi Tiết Mục đáp, hắn lại hào hứng: “Tiết tiên sinh đừng gọi ta điện hạ, gọi tên ta là Vô Ưu, hoặc lão Bát cũng được!”
Thì ra hắn là Cơ Vô Ưu, cái tên nghe bình thường hơn đại ca hắn nhiều…
Khoan đã! Hắn đứng hàng lão Bát đúng không?
Tiết Mục bỗng nghĩ ra gì đó, mặt mày dần trở nên quái dị, cẩn thận hỏi: “Vậy… ta gọi ngươi Cơ Bát được không?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.