Skip to main content

Chương 1123 : Sư phụ như vậy ai chịu được

11:41 chiều – 30/07/2025 – 1 view
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại

Bên kia, Dao Quang và Tần Dịch cách không nhìn nhau một lúc, chẳng ai thốt nổi lời nào.

Hễ mở miệng là lại nhớ ngay cảnh ban ngày bị hố, tình tiết “Dao Quang câu dẫn Tần Dịch, còn để bị sờ ngực” cứ lởn vởn trong đầu cả hai, xua mãi không đi!

Gặp mặt nói chuyện đúng là ngượng muốn chết, Dao Quang chỉ cảm thấy ánh mắt hắn liếc qua thôi là mặt nàng đã nóng ran, làm sao dám bước tới đối diện đây…

Nghĩ lại, ý tưởng ban đầu vẫn là thượng sách, giả làm Lý Vô Tiên, vừa tự nhiên hơn, vừa tiện thể bôi nhọ con nhỏ kia, để sư phụ biết nó đầy tật xấu, rồi ghét bỏ luôn, ha ha ha…

Kế hoạch hoàn hảo!

Dao Quang diễn kịch đúng là có nghề, chẳng vội hóa thành bộ dạng Lý Vô Tiên chạy ào tới tìm sư phụ, mà tỉnh bơ đứng từ xa phán một câu: “Ngươi cứ tu luyện đi, mai lại cho sư đồ ngươi gặp nhau.”

Đặt xong cái nền, nàng bồng bềnh chuồn mất.

Tần Dịch làm sao biết nàng đang toan tính gì, lắc đầu chẳng thèm để ý, tiếp tục bình tâm tĩnh khí vẽ tranh.

Hắn biết rõ đám người trên Côn Luân chi đỉnh nhìn thì cười tươi như hoa, nhưng thực ra cũng đang chăm chỉ tu hành, chứ đâu phải dẫn sủng vật đi dạo chơi!

Nhưng nhà mình thì khác, tu hành chẳng giống ai, hiếm ai bế quan khô khan quên ngày tháng. Có lẽ trước đây Hi Nguyệt, Minh Hà là kiểu đó, giờ thì không còn nữa, các nàng ngao du tinh đồ thú vị hơn bế quan cả vạn lần!

Cứ như cả nhà đi nấu cơm dã ngoại ấy! Nghĩ tới cảnh tiểu cung nữ kể, Tần Dịch suýt phì cười, cả đám còn vui vẻ hớn hở, thế là quá ổn rồi!

Tu tiên mà, phải khoan thai tự tại, vui vẻ tung tẩy, chứ đừng để thành khổ đại thù sâu!

Ngay cả Thiên Đế tiểu tỷ tỷ này, bổn đào hoa nhìn ngươi mặt căng như dây đàn cũng chẳng kéo dài được bao lâu đâu…

Nghĩ lại lần gặp mấy vạn năm trước, cái kiểu cao lạnh ấy… Cứ như cách cả mấy kiếp rồi!

… …

Sáng sớm hôm sau.

Dao Quang giả làm Lý Vô Tiên, bịch bịch chạy vào Thiên Khu Viện: “Sư phụ, sư phụ!”

Lý Vô Tiên trong thức hải: “…”

Tần Dịch lúc này chẳng phát hiện gì lạ, tiện tay quăng bút, dang tay cười ha hả: “Lại đây ôm cái nào!”

Dao Quang không chịu chui vào lòng hắn, chắp tay sau lưng, đong đưa vòng quanh bàn hắn một lượt: “Sư phụ vẽ cả ngày lẫn đêm rồi hả?”

“Ừ, đúng thế! Đây là tu hành, nhìn thì lâu, thật ra bình thường thôi.” Tần Dịch chẳng ép ôm nàng, cười nói: “Sư phụ vẽ thế nào, đẹp không?”

Dao Quang ngó một lúc, mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.

Mấy bức vẽ này… Có linh khí sao? Không, không phải họa hồn hay họa linh, cũng chẳng phải vật sống cụ hiện…

Chẳng biết tả thế nào, như thể đang trình bày sự sống vậy!

Đồ vật ta biết, vẽ ra, là nó tồn tại thật!

Ngôn xuất pháp tùy à?

Hay là một kiểu định nghĩa giải thích?

Góc độ này, Dao Quang chưa từng thử qua, nàng dám chắc Lưu Tô cũng chưa từng! Đây chắc chắn là thứ Tần Dịch kết hợp với Thư Họa chi đạo của Vạn Đạo Tiên Cung mà phát huy ra.

Thấy nàng ngạc nhiên, Tần Dịch cũng hơi bất ngờ: “Vô Tiên mà nhìn ra được môn đạo trong này sao? Nhận thức đại đạo của Dao Quang cũng chia sẻ với ngươi à?”

“Ơ, ờ…” Dao Quang vội cúi đầu giấu vẻ lúng túng: “Tri thức thì chung, nhưng mỗi người hiểu khác nhau. Ta, ta chắc chắn không hiểu sâu bằng Dao Quang, nên mới đánh không lại nàng!”

Tần Dịch gật gù: “Thảo nào, ngươi vốn chỉ có nhận thức Đằng Vân, thế này cũng coi như nhảy vọt đỉnh cao rồi… Lý giải khác nhau không sao, lý giải của Dao Quang chưa chắc đã là chuẩn!”

Dao Quang không phục, nhưng chẳng dám phản bác, chỉ hậm hực nói: “Dao Quang vẫn lợi hại lắm đấy!”

“Đó là đương nhiên.” Tần Dịch cũng gật đầu: “Thật ra trong lòng ta, nàng siêu cấp siêu cấp lợi hại, lợi hại đến mức ta có chút sùng bái luôn!”

“Hả?” Dao Quang giật mình: “Không phải chứ?”

“Bởi chỉ có một tiêu chuẩn.” Tần Dịch thở dài: “Ta cả đời này chưa từng thấy Bổng Bổng chịu thiệt bao giờ, kể cả trong truyền thuyết cũng không, lần duy nhất thua thê thảm chính là thua Dao Quang. Trước đây trong lòng ta, Dao Quang đúng là ngọn núi cao chót vót, khiến người ta chỉ muốn quỳ bái!”

Dao Quang: “…”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyenyy18.com

Ai muốn kiêu ngạo vì chuyện này chứ! Như thể Lưu Tô là thần thánh, thắng được nàng là giỏi lắm sao?

“Ơ? Vô Tiên, sắc mặt ngươi lạ lắm nha, ta khen Dao Quang mà ngươi không vui à?”

“… Ừ, đúng thế! Dao Quang bắt nạt ta, đừng khen nàng!”

Tần Dịch cười lớn, nắm tay nàng kéo vào lòng: “Sư phụ an ủi một cái nào!”

Dao Quang hoảng hốt, hôm qua hai sư đồ chẳng phải rất đứng đắn, nắm tay dạo vườn, ngọt ngào đến mức làm người ta nổi da gà sao? Chỉ là sau đó Lý Vô Tiên hố ta mới bắt đầu xằng bậy thôi…

Sao hôm nay ngay từ đầu đã kéo ôm, sớm biết thế này, quỷ mới giả làm Lý Vô Tiên chạy đến chịu trận!

Nhưng nghĩ lại, giả làm Lý Vô Tiên chẳng phải để ly gián sư đồ, trả thù vụ hôm qua nàng giả làm ta sao? Đây đúng là cơ hội trời cho!

Dao Quang lập tức đưa tay chặn ngực Tần Dịch, chu môi: “Sư phụ, ngươi lại thế nữa rồi! Thấy ta là chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi hả?”

Tần Dịch ngạc nhiên: “Chỉ ôm thôi mà, tính là chuyện gì chứ?”

Dao Quang hậm hực: “Hôm qua còn tử tế lắm, hôm nay đã lộ bản tính! Nói vậy, sư phụ, ngươi giả vờ quan tâm đồ đệ, thực ra cũng chẳng kiên nhẫn gì đúng không?”

Nàng thấy câu này độc lắm, Tần Dịch nghe xong chắc sẽ nghĩ Lý Vô Tiên nói chuyện khó nghe, ngang ngược đáng ghét; còn Lý Vô Tiên nghe được, chắc cũng nghĩ thế, thế là hai sư đồ sẽ có ngăn cách thật!

Ai ngờ Tần Dịch chẳng hề thấy nàng ngang ngược, ngược lại dịu dàng nói: “A… Ngươi là vì hôm qua đang cõng dở thì bị Dao Quang cắt ngang, nên trong lòng vẫn bực bội đến giờ đúng không? Trút giận lên sư phụ cũng chẳng sao, đừng tự làm khổ mình… Chuyện này là do sư phụ năng lực chưa đủ, để bị người ta khống chế. Cho sư phụ thời gian, sớm muộn ta sẽ tìm cách giải quyết!”

Dao Quang nghe xong biết ngay là hỏng, câu này đến nàng còn thấy lòng mềm nhũn, Lý Vô Tiên chắc tan chảy thành nước rồi! Chính mình châm ngòi, ai ngờ lại giúp Tần Dịch khoe một màn ôn nhu thông cảm! Nàng cố đâm thêm một câu: “Sư phụ, ngươi đúng là kiểu chó liếm nha!”

Tần Dịch cười ha hả: “Liếm nữ nhân nhà mình thì đã là gì, liếm thì liếm! A, thích sư phụ liếm kiểu nào, thế này được không?”

Tư thế hai người vốn là Tần Dịch kéo tay Dao Quang định ôm, còn nàng thì chặn ngực hắn không cho ôm. Lúc này Tần Dịch không ép, chỉ nắm tay kia hôn một cái, rồi nói tiếp: “Vô Tiên nếu tâm tình không tốt, đi, sư phụ dẫn ngươi đi hóng gió!”

Theo lời nói, dưới chân hai người hiện lên một đám mây ngũ sắc, thong dong bay lên, mang họ lượn lên trời.

Thiên Cung có phòng hộ kín như mai rùa, Tần Dịch cũng chẳng cố bay ra ngoài, dù sao Thiên Cung rộng mênh mông. Hắn nắm tay đồ đệ, lững lờ hóng gió, chỉ lầu các bạch ngọc phía dưới, lại chỉ Côn Luân tuyết trắng xa xa, cười nói: “Bạch Ngọc Kinh trên trời, mười hai lầu năm thành. Tiên nhân vỗ đầu ta, kết tóc nhận trường sinh. Tâm tình khoáng đạt hơn chưa nào?” (Kinh loạn ly hậu thiên ân lưu Dạ Lang ức cựu du thư hoài tặng Giang Hạ Vi thái thú Lương Tể – Lý Bạch)

Hắn xoa đầu đồ đệ, Dao Quang mấp máy môi, chẳng nói được gì.

Tần Dịch lại nói: “Hồi ngươi thống nhất Đại Càn, ta đã dẫn ngươi dạo nhân gian. Hôm nay lại dạo Thiên Giới, như một vòng luân hồi. Thật ra dù là Thiên Giới hay nhân gian, ngao du thế này luôn khiến người ta cảm nhận tiên ý khoáng đạt, cưỡi gió lượn bay, thần hồn được tẩy rửa. Thân tuy bị vây khốn ở Thiên Cung, nhưng lòng mang vô tận. Tâm tình cứ thả lỏng đi, mọi chuyện rồi sẽ có cách giải quyết, đừng tự làm khổ mình, vừa bất lợi cho tu hành, sư phụ nhìn cũng xót!”

Dao Quang muốn châm ngòi gì cũng chẳng nói nổi, chỉ “Ừ” một tiếng.

Thật ra cảm giác này… Đúng là thoải mái thật!

Tình cảnh này vốn đã khoáng đạt, mà có hắn bên cạnh, lại như tắm gió xuân.

Nếu có đạo lữ hợp ý, chắc phải thế này đây!

Đáng tiếc, đối tượng hắn làm mấy chuyện này lại là Lý Vô Tiên.

Dao Quang bỗng mơ hồ thấy hơi ghen… Ghen với chính mình? Hình như chẳng cần thiết, giờ ta chẳng phải đang là Lý Vô Tiên sao?

Chẳng biết từ lúc nào, Tần Dịch đã lại ôm đồ đệ, Dao Quang tự nhiên tựa lên vai hắn, hai sư đồ thong dong dạo cung điện trên trời, ngắm cầu vồng xa xa.

Tần Dịch chỉ cầu vồng, cười nói: “Ngươi xem, dù ta và ngươi bị khốn ở Thiên Cung, chẳng tới được cầu vồng kia, nhưng chẳng lẽ ta không thể tự làm một cái?”

Hắn lật tay, trong tay bảy màu hiện lên, hóa thành một cầu vồng nho nhỏ.

Cầu vồng lại biến thành khăn quàng bảy màu, trùm lên vai Dao Quang.

“Ngươi hồi bé từng nói, nguyện mây làm áo, gió làm ngựa…” Tần Dịch nâng mặt nàng, nhẹ nhàng mổ một cái: “Các nàng bảo, nữ nhân luôn muốn một nghi thức. Trước đây ta và ngươi mọi thứ đều đơn giản, như chỉ hướng đến thân thể, giờ nghĩ lại đúng là ủy khuất ngươi. Hôm nay sư phụ bù lại, khăn quàng vai tuy đến muộn, nhưng vẫn đến!”

Dao Quang ngẩn ngơ, vừa rồi bị hắn hôn mà chẳng có ý định tránh né gì.

Sư phụ thế này, nam nhân thế này, ai mà chịu nổi chứ!

Thế nên khi hắn lại hôn lần nữa, nàng chẳng biết có nên tránh không.

Tránh thì lộ tẩy mất… Dao Quang mấp máy môi, nhìn Tần Dịch dần tiến sát, cuối cùng chậm rãi nhắm mắt lại.

 

 

Bxs Cog Icon
Bình luận

Để lại một bình luận