Tần Dịch còn định hỏi ngược lại đây, sao ngươi cũng nói tiếng Trung? Nghĩ lại thì, Lưu Tô các nàng cũng thế… Chính mình chắc tại đọc nhiều tiểu thuyết xuyên không quá, quen với chuyện chư thiên vạn giới đều nói tiếng Trung, cứ như bình thường. Giờ ngẫm lại, từ đầu đến cuối sai bét!
Nhưng nhìn gã này, lẽ nào tiếng Trung thật sự là ngôn ngữ chung của vũ trụ?
Hai người nhìn nhau một lúc, Tần Dịch bỗng bật ra: “Người Hoa?”
Gã kia cẩn thận ôm quyền: “Chẳng lẽ là đồng hương?”
Tần Dịch: “…”
Gã kia thần sắc kỳ quái: “Tiểu đệ họ Hạ.”
Tần Dịch ôm quyền: “Tần.”
Cả hai đều cẩn thận, không lộ tên thật, chỉ nói họ. Vì tên thật mang linh tính, đến cấp này, lộ ra là dễ bị người ta lấy làm trò ma quái. Như La Hầu lộ tên thật, bị Ngọc chân nhân chơi cho một vố, vũ trụ mênh mông này đại năng đầy rẫy, ai biết người ta có thể dùng tên thật của ngươi làm gì?
Nhưng màn đối đáp này cũng đủ xác nhận, cả hai đều là người Hoa, đồng hương chính hiệu!
Thế là thần sắc hai người càng thêm kỳ cục, ôm quyền ngó nhau một hồi, rồi cùng cười phá lên: “Đúng thế, đều là người vương triều. Không chỉ đồng hương, còn có chút duyên phận!”
Gã kia nói tiếp: “Tần huynh, ta chẳng có ác ý, chỉ tình cờ đi ngang qua thôi, không cần cả đám Thái Thanh vây ta thế này. Huống chi ta chỉ là Thái Thanh trung kỳ, vây hay không cũng chẳng khác gì.”
Hắn dừng lại, lướt mắt qua đám Lưu Tô, ánh mắt lộ vẻ kinh diễm, thầm nghĩ: Đây là ai chứ? Một đám mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, toàn bộ là Thái Thanh, người có, yêu có, thần có… Mà khí tức còn tương thông, rõ ràng đều đã song tu với nhau! Cái này quá đáng lắm, thế giới nào mà Tiên Đế toàn mỹ nhân, lại bị một mẻ hốt gọn thế này?
Mọi người xác nhận hắn chỉ là Thái Thanh trung kỳ, đội hình này chẳng sợ hắn làm trò gì, Lưu Tô liền dẫn đám người rút lui, chạy ùa đến đứng cạnh Tần Dịch.
Gã kia nhìn mà đau cả răng, lắc đầu: “Không thể tưởng tượng nổi.”
Không tưởng nổi là vì tu đến mức ngấp nghé Vô Thượng, dù không cần phải tuyệt tình, nhưng đạo khác nhau thì thôi, sao lại đắm chìm nữ sắc thế này, chẳng phải hơi… thấp kém sao? Chưa thấy ai như vậy bao giờ! Bình thường, tông môn kiểu hợp hoan đừng mơ Vô Thượng, Thái Thanh cũng khó, đạt Vô Tướng đã là thắp nhang cầu nguyện rồi!
Tần Dịch thế này chẳng phải không tưởng nổi thì là gì?
Ý này mọi người nghe ra được, đều cười hì hì nhìn Tần Dịch, chắc là tu sĩ thấp kém nhất lịch sử?
“Khụ.” Tần Dịch mặt dày chẳng đỏ, chẳng buồn tranh cãi, cứ như gió thoảng qua. Chỉ nói: “Hạ huynh mới từ địa cầu đến?”
“Ta rời địa cầu mấy ngàn năm trước, tu hành ở vị giới khác, sau khi có chút thành tựu thì quay về vài lần…” Gã kia lắc đầu: “Trước đây trở về còn thấy dấu vết quen thuộc, lần này về đã toàn sắt thép xi-măng, chẳng nhận ra nữa, mà mới cách có vài trăm năm thôi? Địa cầu vốn linh khí mỏng, không hợp tu luyện, giờ còn đầy khí thải, càng chẳng còn gì, thôi bỏ đi.”
Tần Dịch: “… Ngươi không thấy kết hợp tri thức khoa học có lợi cho đạo đồ à? Đi đâu mà đi.”
“Ta cũng từng nghĩ thế, nhưng ta có vài kẻ thù, sợ liên lụy quê nhà, thôi vậy. Năng lượng vũ trụ này đậm đặc kinh khủng, ta định tìm một tinh hệ xa xôi, nơi hoang vu chẳng ai qua, bế quan tu luyện. Chẳng nói Vô Thượng, nhưng Thái Thanh viên mãn thì nắm chắc, chỉ là vấn đề thời gian.”
Tần Dịch gật gù: “Cũng đúng.”
Nói đến Thái Thanh, mỗi lần đột phá một tầng, dù không cần “ngộ” hay “chứng”, nhưng năng lượng cần thì khủng khiếp, ít ai có điều kiện cung cấp vô tận thế. Với đa số tu sĩ, từ Thái Thanh sơ kỳ lên một tầng có khi mất vài vạn năm, bình thường thôi.
Đám người Tần Dịch luyện nhanh, ngoài thời gian lưu tốc biến hóa, mấu chốt là gom hết tài nguyên tam giới vào một người, cần gì có nấy, nghĩ cũng hơi hổ thẹn. Bình thường, làm sao đạt được kết quả này.
Mà năng lượng vũ trụ tuy hỗn tạp, khó tinh luyện, nhưng cực mạnh, gã này chọn bế quan trong hư không vũ trụ, vừa tu luyện vừa tránh kẻ thù, đúng là lựa chọn thông minh.
“Vừa rồi đi ngang Ngân Hà, thấy huynh đài nắm tinh vân xa xôi trong tay, Vô Thượng chi ý lờ mờ hiện ra, ta tò mò nghe thêm vài câu, đắc tội mong bỏ qua.” Gã kia lại ôm quyền.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyenyy18.comNghe thì khách sáo xin lỗi, nhưng chẳng thấy ý xin lỗi thật, vì vốn chẳng có gì đáng nói là đắc tội. Đây như một kiểu lễ phép, quân tử Hoa Hạ cổ lễ là thế… Cảm giác ôn nhuận như ngọc, không nịnh bợ, nhưng ẩn chứa ngạo cốt.
Tần Dịch nhìn mà hiểu sao hắn không muốn tu hành ở đô thị, “cổ nhân” thế này, đúng là lạc lõng thật. Ôm quyền hành lễ, người ta lại tưởng đầu óc ngươi có vấn đề!
“Chẳng có gì đắc tội.” Tần Dịch nghĩ một lát: “Gặp nhau hữu duyên, đáng ra mời Hạ huynh chén rượu… Nhưng hiện tại chúng ta có việc quan trọng, không muốn chậm trễ, ngược lại là ta thất lễ.”
Gã kia cười: “Nhìn bộ dạng, chư vị đang đối phó kẻ địch?”
Tần Dịch động lòng, địa cầu cũng có La Hầu Thần, không biết gã này có biết gì không? Liền hỏi: “Hạ huynh có biết La Hầu không?”
Gã kia thong dong: “Thời cổ đại, địa cầu từng có Ma Thần La Hầu và Kế Đô, sau hợp nhất thành Đại Ma Thần, viễn chinh chư thiên vạn giới đi câu cá. La Hầu Kế Đô ở địa cầu giờ chỉ còn là tinh tượng thuần túy, chẳng là gì nữa.”
Tần Dịch im lặng: “Hóa ra gốc rễ La Hầu này, cũng là đồng hương!”
“Địa cầu dù sao cũng thuộc chủ vũ trụ, thời cổ đại có nhiều điều kỳ diệu… Gặp đồng hương ở vị giới khác, không phải lần đầu.” Gã kia vỗ tay cười: “Nói ra thì kẻ địch của các ngươi lại là gã quen thuộc này, thú vị thật. Ta cũng chẳng ưa hắn, linh khí địa cầu tiêu tan, liên quan đến hành vi của hắn. Nếu không phải ta vướng nợ rối mù, có khi đã tìm hắn gây phiền toái.”
Tần Dịch: “Ngươi đánh không lại hắn…”
Gã kia mỉm cười: “Ta có lẽ không đánh lại, nhưng ta biết cách khiến hắn chết vĩnh viễn, Tần huynh muốn nghe không?”
Tần Dịch động lòng.
Đây đúng là vấn đề khiến mọi người nghẹn lòng.
La Hầu nửa bước Vô Thượng, Nguyên Thần của hắn có thật sự tiêu diệt được? Lỡ làm cả buổi mà hắn không chết, ngày nào đó ngóc đầu trở lại, chẳng phải phí công? Ban đầu chỉ nghĩ đánh rồi phong ấn… Giờ nghe gã này, có cách diệt thật?
Quá tốt, một lần vất vả, suốt đời nhàn nhã!
Tần Dịch ôm quyền: “Xin Hạ huynh chỉ điểm.”
Gã kia nói: “La Hầu bản thể là Kế Đô La Hầu hợp thể, vô hình trung đạt Nam Bắc tương giao, Quang Ám tương hợp, Âm Dương tương dung, mới chứng Thái Thanh. Nếu không, loại Tinh Quân Yêu Thần này, một mình chẳng thể đạt Thái Thanh. Loại tương dung này cho hắn thần thông đặc thù, Nam Bắc hoán đổi, thời không trùng điệp, người khác mất cả đời để chứng thời không kết hợp, với hắn lại là năng lực trời sinh.”
Cả đám nghe mà ngầm hiểu.
Chả trách, Lưu Tô, Dao Quang thiên tài như thế, chỉ chứng được thời hoặc không, còn La Hầu kết hợp ngon ơ… Kỳ lạ hơn, với sự kết hợp ấy, đáng ra hắn phải Vô Thượng, vậy mà chưa đạt, làm sao thế?
Trước cứ nghĩ hắn sinh ở chủ vũ trụ, có môn đạo khác, giờ hóa ra là kỹ năng thiên phú, thế thì hiểu rồi… Như thiên phú của chó, nó chơi điêu luyện, người khác học cũng chẳng dễ.
“Phân thân của hắn ở chư thiên vạn giới, chưa thu hồi hết, còn một phần đang nuôi cá. Nếu chỉ giết Nguyên Thần bản thể, hắn có thể chuyển dời sang cá, tạo bản thể mới… Người ngoài không biết, thì mãi không giết chết được hắn.” Gã kia cười: “Muốn phá phương pháp bất tử này, phải cắt liên hệ chư thiên của hắn, tức là phá thiên phú. Như tách Kế Đô La Hầu trong bản thể hắn ra, xử tử riêng là được… Tần huynh chắc làm được, chỉ cần biết tin này.”
Tần Dịch mừng rỡ, hành lễ: “Tin này của Hạ huynh cực kỳ hữu dụng, đa tạ!”
Gã kia khoát tay: “Nhưng khi chiến đấu, cẩn thận đấy. Thiên phú của hắn, nếu thấy đánh không lại, có thể hoán đổi đối phương sang thời không khác. Ta từng nếm chiêu này, suýt bị nhốt mấy chục vạn năm trước, không về được. Lúc về, hắn đã mạnh hơn ta… Thôi, không nhắc nữa.”
Tần Dịch ngẩng đầu nghĩ hồi lâu, bỗng cười: “Chắc tại đắc tội nhiều người, đi sông ắt có ngày ướt giày… Tung hoành chư thiên vạn giới, ngầu thì ngầu, nhưng nhân quả cuối cùng phải trả.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.