Skip to main content

Chương 48 : Chưa từng héo tàn

5:25 sáng – 15/04/2025 – 1 view
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại

Hắc hỏa hóa thành từng đốm nhỏ, bay lượn quanh hai con yêu, chẳng nóng tí nào, thậm chí còn mát mát, cỏ non dưới đất cũng chẳng xi nhê. Hai yêu thấy thế bĩu môi, tưởng không đáng ngại, vung tay định quạt tan đám lửa đen trước mặt, lao vào tóm Lý Thanh Quân.

Ai ngờ đâu, hắc hỏa tưởng chừng cỏ còn chẳng cháy nổi, vừa chạm tay chúng đã “Đùng” bùng lên, nóng ran thấu xương, lan khắp người, y như hồi bị nhốt trong Luyện Yêu Trận chẳng khác gì.

Hai yêu gào thét điên loạn, yêu khí bùng nổ, ép đám lửa đen ra khỏi tay, thịt cháy cũng bị ép rơi, máu tươi đầm đìa.

Dạ Linh vỗ tay cười khanh khách: “Chín rồi, chín rồi!”

Trong lòng hơi tiếc.

Đây là Đằng Xà Thiên Hỏa, thần thông trời sinh của nàng… Dù huyết mạch yếu, chưa phát huy hết sức, nhưng chủ yếu là thương thế chưa lành, không thì lửa này đâu chỉ vậy… Tiếc thật.

Lúc này, ngân thương của Lý Thanh Quân đã lao tới trước mặt Ưng yêu.

Theo logic ưng xà khắc nhau, Lý Thanh Quân chẳng biết Đằng Xà ra sao, nhưng cứ vô thức chọn đối đầu Ưng yêu.

Dạ Linh quay đầu cười với nàng, rồi biến mất cái vèo, lúc hiện ra đã cầm chủy thủ từ đâu ra, đâm thẳng eo Lang yêu. Nàng chỉ chặn được một con, sợ kéo dài không nổi, tới khi vết thương cũ bùng phát thì toi luôn…

Nhìn như 2 vs 2, Dạ Linh biết rõ hai chị em chẳng đánh lại hai yêu này đâu, Lý Thanh Quân vô tư không sợ, chứ nàng sao không hiểu?

Dạ Linh cũng chẳng biết sao mình lại cùng cô công chúa mãng này làm chuyện ngu, đáng ra phải ôm đầu chạy mới đúng…

Chắc đúng là một con rắn ngu thật.

Bên kia, Ưng yêu nghiêng đầu, né mũi thương rít gió, tiện tay vỗ một phát, Lý Thanh Quân suýt quay vòng, chân trượt mới miễn cưỡng đứng vững, trong lòng hoảng loạn.

Chênh lệch… Kinh vậy sao?

Liếc sang, Lang yêu với Dạ Linh đánh nhau như bóng ma, chỉ thấy hai cái bóng lướt qua lướt lại, chẳng bắt nổi động tác.

Đại yêu Hóa Hình Kỳ với Hậu Thiên Võ Giả… Hóa ra cách biệt khủng khiếp vậy.

Mình ở đây chỉ tổ vướng chân thôi à?

Thất thần một chút, móng ưng đã kề cổ họng nàng.

Lý Thanh Quân vội lùi ba bước, mũi thương rung lên, vung ra ngàn vạn ánh bạc, hợp thành hình rồng, gầm vang lao tới.

Chân khí bùng lên, một hào quang từ hông nàng sáng rực.

“BOANG…!”

Ưng yêu cũng lùi ba bước, mắt kinh ngạc: “Cái pháp lực kỳ lạ này từ đâu ra?”

Nó chẳng kịp nghĩ nhiều, Lý Thanh Quân tung thương liên hoàn, cuốn lấy nó ngạt thở, kỹ thuật siêu đỉnh, cộng thêm dị lực khắc yêu khí, nó không dám khinh thường.

Ưng yêu lại lùi vài bước, bỏ qua đám thương ảnh dai như đỉa, bất ngờ vung tay, ngửa mặt gầm lên.

Gió lốc cuốn trong sân, cát bụi mịt mù, gió sắc như dao lao vào Lý Thanh Quân, nàng giơ thương đỡ, “Đinh” một tiếng như kim loại va chạm. Quân sĩ mai phục gần đó kêu thảm, như bị gió cắt trúng.

Lý Thanh Quân xoay thương, ánh bạc như tuyết rơi, tiếng “Đinh đinh” vang liên miên, mồ hôi lạnh túa ra. Gió quanh người mà sắc như dao, giết người được luôn!

Người thường sao đấu nổi yêu thế này? Ca ca tới chắc cũng toát mồ hôi hột.

Ưng yêu lao tới, móng hóa thành quyền, nhắm bụng Lý Thanh Quân đấm.

Lý Thanh Quân đỡ không nổi, thầm kêu phen này chết chắc.

Nhưng đau đớn không tới, một cây Lang Nha bổng từ xa bay vút đến, như tảng đá ngàn cân đập tới, Ưng yêu giơ tay chặn, bổng xoay vòng bay về, có người lao tới tiếp lấy, nhảy bổ vào Ưng yêu một phát.

Động tác mượt vl.

Tần Dịch cuối cùng tới nơi!

Lang Nha bổng khí thế như núi, ép Ưng yêu lùi lại, gió dao cũng yếu đi chút.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyenyy18.com

“Tần Dịch!” Lý Thanh Quân vừa đỡ gió vừa mừng rỡ: “Ngươi về rồi!”

Tần Dịch lạnh giọng: “Đừng chủ quan!”

Chưa dứt lời, bóng xám lướt tới sau lưng Lý Thanh Quân, một chưởng vỗ vào hông nàng.

Lang yêu thoát khỏi Dạ Linh, đánh lén thần tốc.

“Đệch…” Tần Dịch quét bay Ưng yêu, định lao qua cứu, rồi khựng lại ngơ ngác.

Lý Thanh Quân bị đánh phun máu ngã tới trước, nhưng cùng lúc, hông nàng sáng rực, ánh sáng bảy màu từ ngọc bội bắn ra, chiếu vào Lang yêu, nó gào lên đau đớn, hình người biến mất, hóa thành con sói khổng lồ, ngửa mặt hú dài.

Dạ Linh đuổi theo sau, đâm chủy thủ ngay giữa mông nó.

Tiếng gào càng thảm, nó điên cuồng quẫy, hất Dạ Linh “Phanh” bay đi, đập sập tường viện, chôn nàng dưới đống gạch.

Lý Thanh Quân phun máu, lảo đảo đứng dậy, chẳng kịp thở, vặn eo đâm thương như rồng gầm, phá gió lao vào miệng Lang yêu.

Hào quang lại bùng lên, nổ tung trong miệng nó, ánh sáng xuyên qua đầu sói, tắt thở luôn.

Ưng yêu hoảng loạn, chẳng dây dưa với Tần Dịch nữa, hóa nguyên hình vỗ cánh chuồn. Nó không hiểu sao đang thắng thế lại thành ra thế này, ánh sáng bảy màu là cái quái gì?

Nghe nói Lý Thanh Lân có ngọc bội trừ tà? Sao lại ở đây?

Trước mắt toàn hắc hỏa, nó phanh gấp giữa trời, ngoái lại, một đạo hắc quang như sấm lao tới.

Dạ Linh đầy bụi đất hiện ra giữa không trung, chống nạnh: “Giờ mới biết tao siêu hung hả!”

Tần Dịch ngẩng nhìn, Dạ Linh nhỏ xíu đầy vết máu, vừa dây dưa với Lang yêu rõ khổ sở, vết thương cũ sắp tái phát, vậy mà vẫn cưỡng chế đuổi địch.

Hắn không nói gì, cùng Lý Thanh Quân thương bổng song xuất, lao lên trời.

Cùng lúc, mũi tên từ viện bắn ra như mưa.

Ưng yêu kêu thảm, lông rơi đầy trời.

… …

Tần Dịch đá hai xác yêu ưng sói, thở phào: “Nguy hiểm vl.”

Lý Thanh Quân mừng rỡ kéo tay hắn: “Ngươi về đúng lúc thật, không có cú bổng bay đó, ta suýt bị tóm rồi.”

“Biết mình yếu chưa? Còn dám mãng không? Bảo trốn trong trận, cứ thích ra oai.” Tần Dịch mắng vậy nhưng mắt chẳng chút trách, dịu dàng lau máu bên miệng nàng, khẽ nói: “Dù sao… Không sao là tốt rồi.”

Hai người ôm hôn thắm thiết, Dạ Linh đầy bụi máu ngồi ôm gối góc tường, bất động như cục đá.

“À đúng rồi.” Tần Dịch thở hổn hển tách ra, hỏi: “Ngọc bội của ca ca ngươi, sao lại ở chỗ ngươi? Hôm nay may có nó thật.”

“Ca ca bảo, ai muốn đối phó hắn đã tính tới ngọc bội rồi, nhưng ở chỗ ta thì chẳng ai ngờ. Quả nhiên không ngoài dự đoán, phát huy tác dụng luôn.”

Tần Dịch nhớ lại câu Lý Thanh Lân từng nói: “Hoa làm bằng lụa, cũng đẹp, mà không dễ tàn.”

Hắn tấn công địch, vậy mà đồ bảo mệnh cũng chẳng mang, đưa hết cho muội muội.

Dù tự tin, tình nghĩa, hay nghĩ Nam Ly cần Lý Thanh Quân làm hỏa chủng, thế nào cũng được, hắn nói được làm được, không chê vào đâu nổi.

Binh sĩ chạy tới gấp gáp, hô to: “Thái tử mời Tần tiên sinh qua Trường Sinh Quan giúp sức.”

Lý Thanh Quân định đi, Tần Dịch đè lại: “Ngươi bị thương nặng lắm, ở đây dưỡng thương với Dạ Linh, đừng chạy lung tung, ta đi xem sao.”

Lý Thanh Quân ngần ngại, biết giờ đi chỉ vướng chân, tháo ngọc bội đưa hắn: “Mang theo, Đông Hoa Tử kinh doanh bao năm, ai biết có gì quái dị.”

Tần Dịch nhận ngọc bội, ngoái nhìn, xa xa Trường Sinh Quan lửa vẫn cháy ngút. Hắn hít sâu, giải quyết chấp niệm, hôm nay là lúc rồi.

 

Bxs Cog Icon
Bình luận

Để lại một bình luận