Tình hình nhanh chóng xoay chiều theo hướng quái dị hết sức.
Kiếm khí từ trên trời giáng xuống, Lý Thanh Quân căn bản không điều khiển nổi, nhưng Quỷ tu lại liều mạng đổi hướng giữa không trung, đâm sầm vào nham sơn cách mấy chục dặm, nổ tung cả ngọn núi thành mảnh vụn.
Tần Dịch vừa tế Tru Ma Kiếm sáng rực, cũng vội vàng thu lại, đảo ngược pháp lực suýt làm kinh mạch rối loạn, nhưng vẫn cố ép xuống, khiến quang mang Tru Ma Kiếm mờ đi.
Không khí im lặng chốc lát, rồi một đạo hư ảnh đột nhiên hiện ra trước mặt mọi người.
Gọi là hư ảnh cũng không đúng, phải nói nửa hư nửa thật, rõ ràng là âm thần vô hình, nhưng quỷ dị ngưng tụ thành thân thể mờ mịt, nhìn ra là nữ tử, mặt tái nhợt, hốc mắt còn dính máu khô, trông mà giật cả mình.
Đó là do oán niệm, chấp niệm, huyết lệ thời điểm lâm chung ngưng kết thành quỷ lệ chi tức, Quỷ tu dựa vào cái này mà bất diệt, hấp thu minh khí tử khí để tu hành, mở ra con đường bất hủ khác lạ.
Nói trắng ra, nó cũng giống hồn thể của Lưu Tô, nhưng do mang thuộc tính đặc thù, nên người thường nhìn thấy, nắm được, và có thể trừ tà tinh lọc. Bình thường, Quỷ tu chỉ tu ở U Minh Giới, vì hồn thể không có thân xác làm chỗ dựa ở chủ vị diện sẽ không sống nổi, chẳng bao lâu sẽ tan biến.
Trừ phi đạt Dương Thần, mới có thể tự do ly thể, lăng không bất hủ. Nhưng dù là Dương Thần, nếu bị đánh tàn thì cũng hết ngầu, ngay cả Lưu Tô siêu ngầu còn phải gửi hồn vào thần khí để sống tạm, huống chi kẻ khác.
Nên từ khi U Minh Giới sụp đổ, thiếu quy tắc chuyển vị diện, Quỷ tu gần như tuyệt tích…
“Các ngươi… Rốt cuộc là ai!” Quỷ tu lạnh lùng hỏi Tần Dịch, thần sắc mờ mịt lộ chút kỳ lạ, như sợ hãi Tru Ma Kiếm, nhưng lại nhịn không được muốn tới gần.
Cách nói chuyện giống Lưu Tô, không dùng miệng, mà thần niệm truyền thẳng.
Kiểu thần niệm này chẳng phân biệt nam nữ, chỉ là một câu hiện lên trong đầu, Tần Dịch quen thuộc kiểu giao tiếp này lắm.
Nhưng chẳng cần phân biệt nam nữ, Tần Dịch đã biết nó là ai.
Rõ ràng là nữ chính trong bức Kiếm Các nữ tử đồ…
Nữ tử Kiếm Các năm đó chạy cùng Cổ Tùng cư sĩ, cùng ông và Diệp Biệt Tình thám hiểm nơi đây, rồi chết tại chỗ này. Có lẽ do “Cửa” nơi đây ảnh hưởng, linh hồn nàng không tan, bao năm sau hóa thành Quỷ tu hiếm có.
Nhưng nàng không thể rời “Cửa” mà tồn tại, bị giam trong mảnh hồng nham, làm bạn với Sơn Tiêu, đau khổ chờ Cổ Tùng cư sĩ trở lại…
Nhưng Cổ Tùng cư sĩ đã chết vài trăm năm rồi.
Nàng chờ ngày qua ngày, oán khí càng nặng, lệ khí càng đậm, đến mức thấy người thành đôi là nổi điên, thế đấy.
Tần Dịch thấy hơi khó chịu, cổ họng nghẹn lại, thấp giọng: “Tru Ma Kiếm là do Cổ Tùng tiền bối tặng vãn bối.”
Nữ tử Quỷ tu quát: “Nói bậy! Bổn mạng chi bảo của ông ấy, sao lại cho ngươi?”
Loại lệ quỷ đầy oán khí này, Tần Dịch biết hung lệ không phải bản tính, nên chẳng để tâm ngữ khí nàng. Thấy có thể nói chuyện là tốt rồi, hung cỡ nào cũng có thể thương lượng…
Hắn nghĩ mãi, chọn cách nói uyển chuyển: “Cổ Tùng tiền bối giờ… Trạng thái cũng giống như ngài.”
“Chết rồi? Chết… Rồi?” Nữ tử sững sờ, thần sắc nhanh chóng dữ tợn: “Các ngươi giết ông ấy… Các ngươi giết ông ấy!”
Quỷ tu phát điên, quỷ lệ chi thanh thê lương vang vọng, mây đen trên trời hóa đen kịt, cả mảnh hồng nham như quỷ ngục.
Xong rồi, đã nói uyển chuyển thế mà vẫn vô dụng, ngươi là người chết rồi, chẳng lẽ không nghĩ tình lang của ngươi cũng có thể tồn tại kiểu như ngươi sao?
“Ồn muốn chết…” Giọng Lưu Tô bất thình lình vang lên: “Tiểu âm thần mà ồn ào cái gì! Định!”
Không gian đột nhiên ngừng lại, tiếng thét của Quỷ tu bị khóa chặt, thần sắc còn giữ vẻ dữ tợn khi định phóng đại chiêu.
Mây đen trên trời cũng dừng, như thời gian ngưng đọng.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyenyy18.com“Ồ?” Lưu Tô nhảy ra khỏi giới chỉ, tiểu u linh bay quanh Quỷ tu vài vòng, mắt ngạc nhiên: “U Minh Giới sụp rồi, quỷ đâu ra? Chẳng lẽ không phải đầu thai luân hồi liên tục, ngay cả trung chuyển cũng không có?”
Tần Dịch vội hỏi: “Bổng Bổng, nàng thế này xử lý sao đây?”
Lưu Tô há miệng: “NGAO…OOO…”
“Ê!” Tần Dịch túm nó: “Nàng không phải người xấu.”
“Ta không định ăn nàng, tụi mày suýt bị cấm thuật Thiên Lệ Quỷ Phệ nuốt, còn lề mề.” Lưu Tô bĩu môi: “Chỉ vì nàng bị oán khí chi phối mà mày mềm lòng? Mạng mình không cần nữa hả?”
“Ờ, giờ tụi mình không sao, có cách nào giúp nàng khôi phục linh trí không? Như hồi mộng cho lão công của nàng trước đây.”
“Lão công của nàng là ai?”
“Cổ Tùng cư sĩ.”
“…” Lưu Tô nghĩ một lúc, nhớ ra Cổ Tùng cư sĩ từng cho Tần Dịch đống tài sản khởi nghiệp, nên bỏ ý định ăn quỷ.
Vuốt cằm tính toán, nó lắc đầu: “Khôi phục linh trí hơi khó… Nàng bị nghiệp lực nhiễm, oán khí xâm hồn, phải tinh lọc mới được.”
“Làm sao tinh lọc? Phật châu của tao được không?”
Lưu Tô dở khóc dở cười: “Đeo Phật châu là thành Phật pháp à? Thế mày cạo đầu có thành hòa thượng không?”
Lý Thanh Quân nhỏ giọng: “Tiểu u linh, giúp nàng đi, nàng là sư môn trưởng bối của ta.”
Lưu Tô gãi đầu: “Cũng chẳng thấy nàng đối xử đặc biệt với ngươi… Thôi được, muốn giúp cũng được, hoặc mời hòa thượng Phật pháp cao thâm, hoặc tìm lửa thích hợp, đốt nghiệp lực là xong. Có chỗ tìm lửa đấy, nhưng mày lại phải đi giao thiệp phiền phức.”
Tần Dịch hỏi: “Lửa kiểu gì?”
“Nghiệp hỏa… Dễ lấy nhất là Hồng Liên Kiếp Hỏa.” Lưu Tô nói: “Mày còn thừa Thiên Tâm Liên, phối hợp Phần Viêm Quả, luyện thành hỏa chủng Phần Thiên Hồng Liên, loại hỏa dương khí cực mạnh… Kết hợp Tế Hỏa của mày, trong đó có Phương Thốn Kiếp Hỏa phá Tâm Ma, Vu Chúc Tế Hỏa và Chu Tước chi viêm có công năng tinh lọc, hợp lại miễn cưỡng đủ thành Hồng Liên Kiếp Hỏa. Nhưng Phần Viêm Quả… Thái Hoàng Quân phiền thật.”
“…” Tần Dịch lôi Phần Viêm Quả ra: “Cái này hả?”
Lưu Tô: “… Lúc tao ngủ, mày đi ngủ với Thái Hoàng Quân luôn à?”
Tần Dịch thật sự thấy Tiên Đạo đúng là có nhân quả khí vận kỳ diệu, một miếng ăn một ngụm uống đều như định sẵn.
Hắn nhớ giữ lời hứa với Thái Hoàng Quân, chủ động đưa Thiên Tâm Liên, khiến lão cảm động, đúng hẹn cho Phần Viêm Quả. Tưởng chỉ là hoàn thành ước định vượt thời gian, chẳng có ý nghĩa lớn, ai ngờ lại ứng dụng ngay tại đây.
Chuyện không thể chậm trễ, thừa dịp Định Hồn Thuật của Lưu Tô còn hiệu lực, Tần Dịch lôi lò đan U Hoàng ra, bỏ Thiên Tâm Liên và Phần Viêm Quả vào, luyện hỏa chủng. Rồi nhào nặn vào hỏa chủng của mình, đưa vào minh đường.
Hỏa diễm của hắn cũng đến lúc nâng cấp rồi.
Chỉ một lúc, một đóa hồng liên bằng hỏa diễm nở dưới chân Quỷ tu. Cảnh đẹp mê hồn, lệ quỷ dữ tợn đứng trong hồng liên lại toát lên khí tức thần thánh trang nghiêm.
Hỏa diễm kỳ diệu không đốt thân, chỉ bám vào tro khí, huyết khí trên người nàng, như kéo tơ thiêu đốt.
Ngàn vạn tia oán khí tan đi, như vô số oan hồn thoát ly.
“Oán khí này, tích lũy bao năm trời…” Lưu Tô ngồi trên vai Tần Dịch, chép miệng: “Nợ máu trên tay nàng không nhẹ, không tinh lọc thì đầu thai cũng chẳng được, gặp bổn bổng là may mắn của nàng.”
Tần Dịch tập trung khống chế hỏa diễm, mặt căng cứng. Lão tử điều khiển lửa, chỉ đốt nghiệp lực không đốt người, dễ à? Tinh thần căng như dây đàn, sao công lao toàn thành của mày?
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.