Bất quá lúc này cả đám càng tò mò về tình hình bên trong.
BOSS bên trong đã bị xử, nơi đây đúng là sân nhà của bọn họ rồi.
Càng đi sâu, ánh mắt ai nấy càng trố ra, há hốc mồm.
“Cửa” đúng là thần vật cướp công tạo hóa, chẳng phải tà vật sinh ra yêu ma quỷ quái, quanh nó chỉ có tiên linh động thiên, chứ không phải phó bản tà quật đầy yêu nghiệt.
Mấy năm qua Tần Dịch tưởng tượng đủ kiểu nguy hiểm, hóa ra toàn sai bét.
“Huyệt động” này, nói thẳng ra là động phủ có sẵn, còn xịn hơn cả đống động phủ tu sĩ tự đào bới.
Không gian bố trí thông thoáng, rõ ràng dựa theo 64 quẻ, Tần Dịch liếc mắt đã tưởng tượng được chỗ nào để làm gì: trồng linh dược, nuôi linh thú, luyện đan, chế khí, thiền tu, ngắm trăng, thậm chí cả chỗ chuyên chế phù, đều có địa thế lý tưởng, hội tụ linh khí và Địa Hỏa hoàn hảo.
Đúng vậy, có Địa Hỏa, còn có Hư Không Lôi. Ngũ hành đầy đủ, tam giới giao nhau.
Ngẩng đầu thấy ánh sao mờ ảo, không phải thật sự thấy trời, mà là linh khí dồi dào tạo thành thiên thời đặc biệt, tuần hoàn theo Thiên Khu Nghi Quỹ.
Có gió, chẳng biết từ đâu tới, đi đâu mất.
Có nước, từ đỉnh động chảy xuống, tụ thành đầm.
Tần Dịch nghi lắm, để nơi này thêm trăm triệu năm, chắc tự thành thế giới luôn.
Hắn cảm nhận rõ cảm giác vị giới giao nhau, chuyển dời vị diện từng mất đi vì U Minh Giới sụp đổ, ở đây mơ hồ thể hiện.
Đi đến giữa huyệt động, thấy một khối kỳ thạch.
Như cửa vòm đá khổng lồ vỡ vụn, còn lại một đoạn ụ đá. Chất liệu thoạt nhìn giống cẩm thạch, hình trụ vuông, đường kính cỡ ba thước, cao cũng ba thước… Nhìn qua như cái trống bự, trông cute phô mai que.
Thấy rõ trên dưới có vết nứt bất quy tắc, rõ ràng là một đoạn của trụ vuông siêu cao.
Nhưng kích cỡ đoạn này vượt xa tưởng tượng của Tần Dịch.
Dù sao trước đây hắn chỉ nhặt mảnh nhỏ cỡ móng tay, bên Long Hồn cũng chỉ to bằng quả bóng bàn… Ai ngờ đây lại là ụ bự thô ba thước cao ba thước! Bước nhảy này khiến hắn suýt đứng hình.
Cũng chẳng lạ, vì nó bự thế nên nơi đây mới dần biến đổi huyền bí.
Trên ụ đá khắc hoa văn huyền ảo, liếc mắt đã hút hồn người xem. Cảm nhận được thiên địa chi kỳ vô tận bên trong, nhưng chẳng thấy rõ, nắm không được, thò tay mò thì như hoa trong gương, trăng trong nước, bỗng tan biến.
Đây là pháp tắc Thiên Đạo, giờ chưa giải được.
Cư Vân Tụ và Lý Thanh Quân ngây ngốc nhìn, rõ ràng chìm vào ngộ đạo, nhất thời không tỉnh.
Ngược lại Tần Dịch, quen tiếp xúc mảnh vỡ “Cửa”, còn chống được sức hút này, mắt nhanh chóng chuyển sang thứ khác.
Dưới ụ đá đè một bộ hài cốt, đã bị nghiền thành bột, tàn hồn kia chắc từ đây mà ra… Nhìn thế này, lẽ nào năm xưa “Cửa” vỡ, khối này rơi xuống, đè chết luôn?
Xui thế sao?
Lưu Tô kịp thời giải thích: “Gã này không phải xui bị đè chết tại đây, mà bị nện bay mấy ngàn dặm, rơi xuống chỗ này.”
Tần Dịch tưởng tượng, từ đây đến Tiên Tích Thôn chắc đúng vài ngàn dặm.
“Mày nện hả?”
“Ừ.”
“Quả nhiên…”
“Gã vốn không phải Càn Nguyên, lúc sống là Vô Tướng. Tình trạng giống tao, bị đánh còn chút thai quang, mấy vạn năm mượn năng lượng ‘Cửa’ khôi phục đến mức này. Tao mất mấy vạn năm mới hồi tới mức bị mày bắt nạt, gã ôm ‘Cửa’ chẳng làm gì, rõ ràng đã tới Càn Nguyên.” Lưu Tô giọng siêu bực.
Tần Dịch không dám ho he, nhớ lúc nhét nó vào nước rửa chân, đúng là bắt nạt hơi ác. Đành cẩn thận phụ họa: “Gã hồi phục nhiều thì làm gì, vẫn bị mày một ngụm nuốt.”
“Đúng thế, tao có bổng hộ…” Lưu Tô lỡ miệng, vội sửa: “Đấu hồn, gã kém xa!”
“…”
Hai đứa nói chuyện bằng thần thức, lén lút, rõ ràng Lưu Tô không muốn người khác biết lai lịch nó.
Cứ làm tiểu u linh đi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyenyy18.comLưu Tô liếc hai nàng, lén nói tiếp: “Mày có để ý không gian nơi này không?”
Tần Dịch nói: “Có, không gian có cảm giác vị diện giao nhau, như thời không khác biệt xoay quanh nó.”
“Tao dám chắc, hỗn loạn chi địa quy tắc méo mó, liên quan đến nó.” Lưu Tô nói: “Mảnh vỡ bự thế mang pháp tắc Thiên Đạo đâm xuống ngàn trượng, kéo theo quy tắc hỗn loạn, khiến phía Nam liệt cốc có khác biệt vi diệu, âm dương đảo lộn, thủy hỏa ngược đời, phương vị rối beng. Nhưng hố nó tạo ra lại bị nó che lấp, người khác chẳng tìm được nguyên nhân.”
“Cái này tưởng tượng được, nhưng liên quan gì tới không gian?”
“Quy tắc đã rối, không gian tự nhiên bị ảnh hưởng.” Lưu Tô nói: “Đây là trung tâm, liên thông nhiều vị diện, tìm được quỹ tích, có khi mày đi ngay tới bất kỳ vị diện, kể cả thông đạo thẳng ra biển xa.”
Tần Dịch tròn mắt: “Thật hả?”
“Ừ… Cần tu hành, mày giờ chắc chắn không làm được, Càn Nguyên thì may ra…”
“Nói như không.” Tần Dịch bực: “Tao giờ mục tiêu nhỏ là Huy Dương.”
Lưu Tô cười: “Huy Dương, trước mảnh vỡ… À không, ụ đá bự thế này, có là gì. Mày cần nghĩ là mất mấy năm thôi.”
Tần Dịch im lặng, nhìn ụ đá, xuất thần.
Thật sự có vô số cảm ngộ đạo quanh quẩn, pháp tắc, công pháp, đủ cả, mỗi người ngộ được đều khác. Tần Dịch biết nữ tử Kiếm Các vốn không rành Quỷ tu, nhưng mượn nó tự ngộ, đến cấm thuật “Thiên Lệ Quỷ Phệ” cũng biết.
Nàng chỉ cảm nhận ngoài cửa… Lại gần thì sao? Hiệu quả kinh khủng cỡ nào?
Tần Dịch hơi hiểu, Lưu Tô và đám “nguyên sơ tối cận đạo giả” sinh ra trong môi trường thế này.
Hiện tại, mảnh vỡ đúng là ngón tay vàng bá đạo nhất, chỉ có “Cửa” hoàn chỉnh mới vượt được. Đó là thứ Lưu Tô năm xưa cũng tranh giành.
Nếu mượn cái này mà không đột phá Huy Dương, thì đừng mơ gì nữa…
“Rốt cuộc đây là cửa gì?”
“Huyền diệu khó nói, Chúng Diệu Chi Môn.”
“…” Câu này đủ giải thích tất cả.
Tần Dịch hít sâu, phá vỡ bầu không khí ngộ đạo: “Sư tỷ, Thanh Quân… Có khi bọn mình phải ở đây nhiều năm.”
Hai nàng tỉnh lại, mặt hơi ửng đỏ.
Cùng ở nhiều năm…
Chớp mắt chắc nghĩ xong cả tên con.
Rồi đồng loạt quay sang nhìn nữ quỷ.
Nữ quỷ nào biết đám này vừa ngộ đạo xong đã nghĩ chuyện gì, chẳng hề nhận ra mình thành bóng đèn siêu bự…
Tần Dịch ho khan, nhỏ giọng: “Tiền bối, hồn lực ngươi giữa Huy Dương đỉnh phong tới Càn Nguyên, có khi mượn nơi đây đi thẳng U Minh.”
Nữ tử sững sờ: “U Minh…”
“Phải, Quỷ tu nên tu ở U Minh Giới, ngươi không rời được phạm vi ‘Cửa’, chẳng thể qua thông đạo khác tới U Minh, nhưng nơi đây có thể đi thẳng. Ta viết thư cho ngươi, nếu gặp người Vạn Tượng Sâm La, có thể hợp tác. Ngươi mượn thế lực họ, họ ở U Minh chắc cũng cần Quỷ tu như ngươi.”
Lý Thanh Quân phấn khởi: “Nếu được thế thì tuyệt quá!”
Nữ tử lại chẳng vui, im lặng hồi lâu, mới nói với Lý Thanh Quân: “Thanh Quân, mượn một bước nói chuyện… Ta có chút việc tư tông môn muốn bàn.”
Nói xong quay người bay ra, ụ đá khiến mọi người mê mẩn, nàng lại chẳng chút hứng thú.
Lý Thanh Quân ngạc nhiên, theo nàng ra, rẽ vào động bên cạnh. Việc tư tông môn… Là bí mật quan trọng tông môn chưa biết sao?
Tần Dịch và Cư Vân Tụ nhìn nhau, không đi theo.
“Chắc không có ý xấu đâu ha?”
“Nếu mày lo, tao giám sát,tùy thời khiến nàng đứng hình.” Lưu Tô cười: “Theo tao, không giống ý xấu, ngược lại Thanh Quân nhà mày có khi sắp được tạo hóa.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.