Skip to main content

Chương 59 : Khô Cốt Trường Thanh

5:30 sáng – 15/04/2025 – 2 views
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại

“Đông” một tiếng, con Đằng Xà “siêu to khổng lồ” đột nhiên ngã cái rầm xuống đáy vực, lập tức teo nhỏ lại, Tần Dịch trên lưng bị hất văng, lăn lông lốc cả đoạn xa.

Nhưng cũng chẳng phải đại sự gì, chỉ là do đáp sai chỗ đột ngột thôi. Dù sao Dạ Linh bản thể vốn bé tí, cú ngã này chẳng xi nhê, không đến nỗi thê thảm. Tần Dịch lăn một vòng, nhanh chóng bật dậy, quay lại nhìn, thấy bên cạnh là con rắn dài hơn nửa thước, run lẩy bẩy nằm bẹp dí quạt cánh.

Hơn nửa thước thì cũng không nhỏ đâu nhé, nhưng so với Đằng Xà to như sông vừa nãy… còn thảm hơn Hạo Thiên Khuyển biến thành Husky.

“Làm sao vậy?” Tần Dịch lo lo bước qua sờ sờ: “Không ngã đau chứ?”

“Biến, biến nhỏ rồi, hu hu…” Miệng rắn phát ra giọng con gái lanh lảnh.

“Con rắn ngốc này.” Tần Dịch bực mình: “Lúc nãy chỉ là nhìn to thôi, không phải to thật, ngươi tự lừa cả mình luôn hả?”

“To thế mới thấy mình mạnh chứ.” Dạ Linh nằm bẹp dưới đất, không chịu đứng dậy, trông thảm thương vl.

Tần Dịch mặc kệ nó, quay đầu nhìn quanh một lượt.

Vẫn là sương mù dày đặc, nhìn chẳng xa được, dù không tới mức đưa tay không thấy năm ngón, nhưng vài mét là mờ tịt. Tần Dịch dùng Ngự Phong thổi sương, mắt hơi híp lại.

Xung quanh toàn xương trắng…

Xương người có, xương thú cũng có.

Tần Dịch còn thấy cạnh xương người có đao kiếm gỉ sét, kiểu loan đao quen thuộc của Tây Hoang – đây là đất Tây Hoang, chắc mấy người này là do Tây Hoang Quốc cử tới thám thính liệt cốc, và dĩ nhiên chẳng ai sống sót.

Nhìn bề ngoài thì không có kẻ địch, ngay cả Thực Hủ Kền Kền cũng không, nhưng đống xương trắng này rõ ràng chứng tỏ gần đây có nguy hiểm to, không thì tụi nó chết kiểu gì?

Tần Dịch cẩn thận bước tới vài bước, ngồi xổm kiểm tra bộ xương gần nhất.

Trên xương chẳng còn tí quần áo, đừng nói đồ đạc khác, sạch bong. Chỉ có trong hốc mắt trống rỗng lóe lên chút lân quang, như mắt nó còn nhìn được, ghê vl.

Tần Dịch cứ thế nhìn chằm chằm vào “mắt” đó.

Dạ Linh bên cạnh đã biến lại thành người, thấy Tần Dịch như vậy mà nổi da gà.

Nhìn cây gậy thì thôi, giờ nhìn khô lâu là sao? Không sợ à?

Thật ra cây gậy đang phân tích cho Tần Dịch nghe.

Tần Dịch giơ Lang Nha bổng lên.

Cùng lúc, cánh tay khô lâu đột nhiên đâm thẳng vào cổ họng hắn.

“BA~!” Lang Nha bổng vung mạnh, đập nát cả bộ xương thành từng mảnh.

Hai đốm lân quang rơi xuống đất, cứ lấp lóe như không bao giờ tắt. Bộ xương vỡ vụn từ từ khép lại, chậm rãi thành hình.

Xung quanh vang lên tiếng “kẽo kẹt kẽo kẹt”, tất cả khô lâu đều đứng dậy.

Dạ Linh răng đánh lập cập: “Cái, cái gì đây…”

“Một kiểu Âm Thi pháp, chỗ này có ai đó chiếm rồi, đám khô lâu này là lính gác của hắn.” Tần Dịch cười hề hề: “Nếu tụi mình chết, cũng thành thế này luôn.”

Dạ Linh nhìn một bộ xương rắn bò tới, hàm kêu ken két, chỉ muốn tìm lỗ chui.

“Cũng không mạnh, nhìn ngươi sợ gì mà sợ.” Tần Dịch vung gậy, trái một phát, phải một phát, đập nát hai bộ xương tới gần, “Thật ra chỉ ngang sức tụi nó lúc sống thôi, lính quèn bình thường, hành động còn chậm chạp, chẳng có gì đáng ngại.”

Dạ Linh bảo: “Nhưng tụi nó còn khép lại được.”

“Tốc độ chậm vl, không đáng lo, Đông Hoa Tử còn chạy thoát được, tụi mình sao mà không đối phó nổi?” Tần Dịch vung gậy quét một đường, xương trắng bay tứ tung, đập ra hẳn một lối đi.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyenyy18.com

Thấy Tần Dịch hùng hổ như hổ giữa đàn dê, Dạ Linh lấy lại chút tự tin, lon ton chạy theo sau.

“Đi, tiến lên phía trước xem, trong đó mới có trò hay.” Tần Dịch xông tới, thầm nghĩ có nên tìm cách luyện gan cho con rắn ngốc này không, rõ ràng là đại yêu mạnh vl, mình chắc chắn đánh không lại nó… mà gặp gì cũng chỉ nghĩ tới chạy, đúng là làm người ta cạn lời.

Con rắn ngốc này cứ giữ cái tâm lý đó, lỡ đánh nhau với hắn thật thì chắc bị hắn đập chết ngược mất.

Nói chứ mình cũng đỉnh thật, kiếp trước ở bệnh viện thấy mô hình xương còn run, giờ mặt đối mặt với khô lâu thật mà chẳng thấy gì, còn đập xương băng băng giữa biển khô lâu.

Sức mạnh mang tới dũng khí à?

Người còn giết được rồi, khô lâu thì nhằm nhò gì?

Đáy liệt cốc này không phẳng đâu nhé.

Có thể lúc Lưu Tô đập ra thì phẳng, nhưng mấy vạn năm trôi qua, chỗ thì nhô gò, chỗ thì sụp xuống, chỗ mọc cây, chỗ thành hồ, chỗ bị tiên khí hay tử khí ảnh hưởng, biến dị còn kỳ quái hơn.

Đáy cốc rộng lớn này đúng là một thế giới cái gì cũng có.

Nếu có ai chiếm, chắc chắn ở mấy chỗ có kiến trúc hay động phủ.

Tần Dịch đã thấy phía trước có gò núi hoang vu, trơ trụi không cây, trong sương mù chẳng biết cao bao nhiêu.

Thật ra mấy chỗ hắn đi qua đều hoang vl, cát vàng, đá tảng, ít cỏ dại, nhìn sao cũng không giống có tiên khí hay bảo vật. Tần Dịch hiểu, khu này chắc là khu cằn cỗi nhất trong liệt cốc, chỉ cần hơi màu mỡ chút là bị đám mạnh hơn chiếm ngay, đâu còn là “khu vực màu trắng tương đối an toàn”.

Nhưng càng gần gò núi, áp lực càng lớn, đám khô lâu này cũng mạnh dần lên, ban đầu chỉ là lính quèn với thú thường, càng đi tới, càng nhiều xương kỳ thú cổ quái, nhiều cái nhìn còn chẳng nhận ra là gì.

Loài ở thế giới này hắn vốn chẳng biết hết, dù biết hết thì chỗ này cũng đầy thứ tuyệt chủng rồi.

Ví dụ như ngay trước mặt…

Con bò sát to như khủng long, ba đầu, mà ba đầu còn khác nhau: giữa là đầu người, hai bên không rõ đầu chó hay đầu sói. Cái quái gì đây?

Dù là gì, bị cái chân to đùng đó quét trúng, không chết cũng què.

Tần Dịch chẳng thèm tò mò, cúi người chui qua dưới móng, vung gậy đập mạnh vào xương ống chân con thú.

“Rầm rầm…” Con khô lâu khổng lồ sụp xuống.

Tần Dịch quay lại kéo Dạ Linh, “vèo” một cái lao về phía gò núi.

Vừa tới rìa gò núi, đám khô lâu phía sau đột nhiên dừng lại, lân quang xanh lập lòe yếu ớt một lúc, rồi đồng loạt nằm xuống, như mệt quá đi ngủ, kệ tụi bay luôn.

Dạ Linh gãi đầu: “Sao giống ta thế nhỉ…”

Tần Dịch buồn cười, nhưng lúc này chẳng tâm trí đùa với con bé, toàn bộ sự chú ý bị thứ dưới chân gò núi hút mất.

Dưới chân gò núi, rõ ràng là tấm bia đá, trên bia lóe u quang, khắc chữ huyền ảo.

Phía trên ghi “Khô Cốt Trường Thanh Pháp”, có cả hình minh họa. Rõ ràng là pháp thuật tạo ra đám khô lâu này.

Hóa ra khô lâu cũng được tính là trường thanh (trẻ mãi) à? Tần Dịch cạn lời, bước lên vòng quanh bia đá một vòng, xem có gợi ý gì thêm không.

Mặt sau viết: “Phía sau là khô cốt, phía trước là trường thanh.”

Câu này nghe lạ lạ… như đạo giải của tà pháp này, nhưng hiểu thành đi tiếp phía trước sẽ có pháp trường sinh cũng chẳng sai. Tần Dịch hiểu sao Đông Hoa Tử dám đi tiếp với trình cỏn con đó, phía trước là trường thanh, ai mà không ham?

Tần Dịch ngẩng lên, nhìn gò núi hoang vu trong sương mù. Chỗ này khác gì hói đầu làm đại sứ thuốc mọc tóc đâu mà?

Bxs Cog Icon
Bình luận

Để lại một bình luận