Tù Ngưu ở trên không trung khẽ động thần niệm.
Đáy biển chậm rãi trồi lên một căn phòng ngọc thạch hoành tráng… Tất cả dị tượng trước đó, từ thời gian bình chướng tới ánh sáng Tiên Thiên chí bảo làm trời đất rung chuyển, đều từ chỗ này mà ra!
Giờ dù chẳng còn dị tượng, vẫn có bảo quang mờ ảo, nhìn cứ như chìm trong sương mù thần bí.
Nhưng mờ mịt cỡ nào cũng vô ích, với Tần Dịch, căn phòng này đã bị định danh là… phòng tắm! Bức cách gì nổi nữa đâu mà mơ!
Như thể cả một góc cung điện, xây độc lập, bị đào nguyên khối, dưới còn lòi cả móng!
Xuyên qua thời không bình chướng, Tần Dịch cảm nhận được khí tức của An An vẫn còn bên trong, chưa biến mất, nhưng do thời gian che chắn, lúc ẩn lúc hiện, khó mà rõ ràng.
Chẳng biết nàng trong đó thế nào… Tần Dịch liếc Tù Ngưu, nó bảo: “Chỗ này có bổn vương lo, ngươi cứ yên tâm, vào xem tình hình đi!”
Tần Dịch gật đầu: “Vậy làm phiền đại vương!”
Tù Ngưu cười khà: “Phải là ta cảm ơn ngươi mới đúng! Chuyện lần này, ngươi dốc lòng dốc sức bảo vệ Hải tộc. Không có ngươi, ai biết sẽ thành ra thế nào? Hải tộc trên dưới khắc ghi ân tình!”
“Người một nhà, nói gì khách sáo! Lần này Triệu Vô Hoài mất cả chì lẫn chài, nhờ hắn lộ diện mà tu sĩ Thần Châu cảnh giác. Sau này muốn gây đại kiếp, sợ là khó! Ta đang nghĩ, liệu có cơ hội phản công một đợt không…”
Tù Ngưu lắc đầu: “Đừng coi thường người trên trời! Nếu ta đoán không lầm, có kẻ đang bế quan, dồn tài nguyên để đột phá Thái Thanh. Đến lúc đó, nhân gian chuẩn bị nổi mà không loạn đã khó, phản công thì quá mơ mộng!”
“Ừ… Để bàn sau vậy. Ta đi xem An An trước!” Tần Dịch đặt tay lên phòng, đột ngột biến mất.
Bình chướng mà bao tu sĩ Càn Nguyên nghiên cứu cả buổi chẳng làm gì nổi, với hắn như không tồn tại, đi vào dễ như đi chợ! Tù Ngưu nhìn mà ngẩn ra, thầm nhíu mày trầm ngâm.
Chả trách Triệu Vô Hoài xem không hiểu Tần Dịch! Trên người hắn có lớp sương mù khiến người ta mờ mịt. Chỉ một Lưu Tô bên cạnh chẳng đủ giải thích! Lưu Tô biết nhiều cỡ nào, cũng không thể chỉ điểm sơ sơ mà khiến Tần Dịch học được. Ở cấp bậc này, thứ Tần Dịch biết phải do chính hắn lĩnh ngộ!
Nhưng bảo ai cũng ngộ được thế, Tù Ngưu chẳng tin nổi!
Tần Dịch thì chẳng thấy mình đặc biệt gì. Hắn là kẻ xuyên không, đó là cái đặc biệt nhất! Nhiều chuyện thế giới khác, hắn áp dụng được hết! Ví dụ như hiểu biết thời không, người hiện đại dù không chuyên sâu, vẫn hơn cổ nhân bình thường cả đống, lý giải mạnh hơn nhiều, bình thường thôi! Rồi cơ thể này chắc cũng có chút ưu điểm, thế là đủ!
Hắn mà nghĩ mình liên quan tới Thiên Đế, Lưu Tô đã nổ tung từ lâu!
Vào trong phòng, chỉ thấy bốn phía vặn vẹo mờ mịt, hơi nước tràn ngập, thời gian giao thoa, hỗn loạn thần bí.
Dù không cố ý tạo thời không loạn tượng, rõ ràng vẫn bị khí tức tàn lưu ảnh hưởng, khiến bên trong rối như tơ vò!
Trong sương mù mênh mang, Tần Dịch còn chẳng biết mình đứng đâu trong phòng, ao tắm rửa ở chỗ nào cũng mù tịt!
Hắn hiểu sao An An lâu thế chẳng có động tĩnh. Chỗ này dễ lạc lối, chẳng biết đâu là đâu! Một tiểu Bạng Nữ Huy Dương như An An vào đây, đúng là làm khó nàng!
May là không có tính sát thương, chỉ dễ mất phương hướng. Nếu có sát thương, An An chắc tiêu rồi!
Cũng tại hắn cân nhắc không chu toàn… Nhưng lúc đó thật chẳng còn cách nào!
Tần Dịch xòe tay, hư chống sương mù, ánh sáng từ lòng bàn tay tỏa ra, sương mù tan đi, vặn vẹo bình ổn, tạo ra một mảnh không gian bình thường.
Lưu Tô bay ra, nhìn quanh, thần sắc mang chút hoài niệm tang thương, chẳng biết nhớ gì.
Tần Dịch chẳng rảnh hỏi, mắt đã thấy sâu trong sương mù có một ao nước, An An nằm sấp trôi nổi, hình như ngất xỉu rồi!
Nhìn tình cảnh, An An chắc trải qua bao khó khăn, cuối cùng tìm được vị trí đúng, rồi… sau khi thu Thái Nhất Sinh Thủy, chịu không nổi?
Ơ… Bạng tộc ngất trong nước, chắc không chết đuối đâu ha?
Tần Dịch vội bước tới, ôm An An kiểm tra, trong lòng hiện lên một chuỗi dấu chấm lửng…
Hình như là… ăn no căng bụng?
Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyenyy18.com“Đúng là ăn no căng bụng,” Lưu Tô nói: “Nàng chỉ mới Huy Dương… Lượng Thái Nhất Sinh Thủy ở đây, nàng chịu sao nổi!”
Tần Dịch nhíu mày.
Không giống Dạ Linh sợ dung hợp huyết mạch mà bạo thể. Chuyện đó nếu thao tác cẩn thận thì ổn. Nhưng hấp thu Tiên Thiên chí bảo mới là nguy thật! Như lúc Tần Dịch thu Hỗn Độn Thần Lôi, không có Nhạc cô nương giúp, hắn chưa chắc chịu nổi, mà lúc đó hắn đã Càn Nguyên!
Thái Nhất Sinh Thủy này giống Hỗn Độn Thần Lôi, mà nồng độ ở đây còn cao, không phải “Lôi chủng” mà là cả mảng lớn Thủy chi tinh!
An An chỉ Huy Dương hậu kỳ, nồng độ này vượt xa năng lực chịu đựng của nàng!
Nhưng An An chắc lo nếu không thu hết, sẽ vô ích… Ngoài kia vẫn hóa yêu, dị tượng vẫn kéo người tới. Thế là cắn răng hấp thu hết!
Khi hút hết vào cơ thể, dị tượng bên ngoài biến mất, nhưng An An cũng sắp nổ tung! May nhờ huyết mạch đặc thù, gần như Tiên Thiên linh thể, nếu là người khác, làm thế này chết chắc rồi!
Tiểu Bạng này… nhìn nhu nhược, hóa ra can đảm vãi!
Chuyện không phức tạp, liếc là thấy, tám chín phần đúng thế.
Nhưng giải quyết thì chẳng đơn giản!
Thủy linh đã dung hợp với căn cơ của An An, gắn bó chặt chẽ, không thể tách! Nếu nàng không chủ động vận công bảo vệ, mà cưỡng ép hút Thủy linh ra, sẽ gây tổn hại căn cơ khó bù đắp!
Hành vi này bình thường thuộc Ma Công, kiểu “thải bổ” – lấy của người, bổ cho mình!
Giờ “thải bổ” bị hiểu hẹp thành chuyện kia, nhưng ý gốc không phải thế… Tần Dịch thoáng nghĩ, Đoàn Dự, Nhậm Ngã Hành mấy huynh đài cũng “thải bổ” không ít, triết học thật!
Dù định nghĩa thế nào, đây là thủ đoạn hại người lớn, không thể tùy tiện dùng!
Nhưng không hút ra, nàng có thể chết!
Lưu Tô bay bên cạnh, khoanh tay nhỏ xíu, chua chát: “Chỉ cần nàng phối hợp, bảo vệ căn cơ, cùng ngươi giao lưu qua lại, thì chẳng tổn hại, mà ngươi còn được lợi. Nhưng phải đổi cách gọi, không phải thải bổ, gọi là song tu!”
Tần Dịch chẳng rảnh xoắn xuýt cách gọi, vấn đề là: “Nàng giờ linh đài tràn ngập Thủy linh, linh quang mất hết, làm sao cứu tỉnh?”
Lưu Tô mím môi, suy tính một hồi, đúng là khó! Giờ cho nàng đan dược hay thuật pháp gì, đều có thể tăng “căng bụng”, thành cọng rơm cuối cùng giết nàng!
Phải “lấy máu”!
Lấy thế nào?
Lưu Tô chua chát thở dài: “Chỉ có một cách… Cần một thông đạo tiếp nhận năng lượng, kết nối với nàng. Tiềm thức muốn sống của nàng sẽ tự động đẩy Thủy linh dư thừa ra, như mở thêm ống dẫn máu!”
Tần Dịch thở phào: “Có cách là tốt! Làm sao thao tác?”
Lưu Tô mặt không cảm xúc: “Ngươi tạo một vùng trống trong cơ thể, hình thành vòng xoáy thu nạp, rồi… hôn cái miệng nhỏ của nàng là được!”
Tần Dịch: “…”
Lưu Tô: “…”
“Ngươi nghiêm túc hả?”
“Cách này chắc chắn được! Nhưng nàng có nôn đầy miệng ngươi không, ta chẳng chịu trách nhiệm!”
Đó là vấn đề à?
Tần Dịch đau đầu nhìn An An trong ngực, khí tức nàng càng lúc càng yếu, linh đài Tử Phủ sắp bị Thủy linh đánh sập – xả lũ khẩn cấp rồi!
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.