Lý Thanh Quân trong lòng bực bội, lần này về tẩm cung của Lý Vô Tiên vốn chỉ để check tình hình chữa trị bên Tần Dịch, quan tâm bệnh tình chất nữ, bàn chút tiến triển tra án. Trưởng bối yêu thương nồng đậm, đúng chuẩn tình mẹ bao la!
Kết quả, bên này nàng mệt mỏi rã rời tra án, bên kia chất nữ lại đi “thả thính” lão công của mình!
Thôi thì đành chịu, nhưng lão công rõ ràng còn kiểu “từ chối mà ra vẻ mời mọc”, tức nhất là cuối cùng nàng còn phải ủng hộ hắn!
Rồi nàng lại phải tiếp tục tra án, biết đâu còn đối mặt với kẻ thù siêu nguy hiểm!
Đúng là xui tận mạng…
Lý Thanh Quân thấy cả thế giới sai sai thế nào, lúc rời đi mặt xanh như tàu lá!
Lưu Tô ngồi xổm trên đầu Tần Dịch, nhìn Lý Thanh Quân sải bước bỏ đi, cảm giác mỗi bước chân như đạp đất nứt toác: “Này, mày nghĩ nếu giờ nàng gặp kẻ thù… Tao thấy lo lắng không phải cho nàng đâu, mà là kẻ thù! Một bụng tức như thế, đủ sức vượt cấp đập người!”
Tần Dịch bực bội túm nó xuống khỏi đầu: “Tao thấy để người ta tức điên lên chẳng hay ho gì đâu!”
“Mày nói với tao cái này? … Người chọc nàng tức là mày, không phải tao! Tao chỉ ngồi ăn dưa thôi!”
“… Thế mày có muốn xem tao kích Thiên Đế không?”
“Muốn chứ!”
“Vậy sao mày chỉ ăn dưa được!” Tần Dịch cáu: “Tao thấy mày chắc chắn có ý đồ khác, lại định bày trò gì đây!”
Lưu Tô liếc xéo: “Nói như mày không muốn ấy!”
Tần Dịch im lặng, nửa ngày mới thốt ra: “Bổng Bổng, tao rối lắm!”
“Yên tâm, cứu người xong rồi tính, còn lại… Mày thật nghĩ Lý Vô Tiên yêu mày chết đi sống lại à? Nàng gặp mày được mấy lần? Chẳng qua từ nhỏ có chút ỷ lại, sùng bái, cùng lắm là không muốn xa mày, chưa chắc đã là tình yêu thật sự. Chính nàng còn chưa phân rõ đâu!”
“Ồ…” Tần Dịch giật mình, thấy đúng là có lý.
Mình đào hoa quen rồi, nên không nghĩ thấu đáo. Lưu Tô ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc mê muội, nó nhìn rõ hơn nhiều!
Biểu hiện của Vô Tiên, đúng là đôi lúc hơi mơ hồ, chưa chắc thật. Nếu từ đầu đến cuối chỉ là hiểu lầm, vậy mọi người xoắn xuýt làm gì?
Cứ cứu người trước, như Bổng Bổng nói, tức là xử Thiên Đế trước, rồi tính sau. Dù sao thì mục tiêu chung vẫn đạt được, không cần cãi nhau là được. Còn thủ đoạn gì, đúng là không thể xoắn thêm nữa!
Vào tẩm điện, Tần Dịch tìm ngay Vũ Thường: “Thanh Quân giờ ở Nội Vụ Phủ, ngươi đi tìm nàng. Hai ngày này có thể đụng kẻ thù. Nhớ kỹ, nếu đối thủ khó nhằn, đừng liều mạng, về báo ta ngay!”
Nếu An An nhìn rõ vở kịch này, thì Vũ Thường từ đầu đến cuối mù tịt! Từ đám Tể phụ, Linh Hư, đến Lý Vô Tiên, rồi cả màn cung đấu của Lý Thanh Quân, nàng chả hiểu gì, như lạc vào cõi mộng!
Điều duy nhất nàng hiểu là Lý Thanh Quân đang nổi điên, nhưng với nàng, chuyện này chả to tát gì.
Trong Vũ Nhân Tộc, nhiều người là họ hàng gần, nàng với Vũ Lam đều chung tổ mẫu hoặc tằng tổ mẫu. Nghĩ nếu phu quân làm gì với tộc nhân khác trên Vũ Nhân đảo, nàng chả thấy sao cả, Vũ Lam chắc còn vui vẻ, chẳng cần uống nước sinh con, có nam nhân là được!
Dân Thần Châu đúng là cổ hủ, cứng nhắc hơn cả Vũ Nhân Tộc nổi tiếng bảo thủ, chuyện nhỏ này mà cũng tức, thật là!
Vũ Thường nghĩ phu quân sai mình giúp Lý Thanh Quân, chắc có ý để nàng khuyên nhủ, liền vỗ ngực: “Phu quân yên tâm, chuyện nhỏ thôi!”
“?” Ngươi đi đánh giặc đấy, sao lại là chuyện nhỏ? Càn Nguyên tự tin thế à?
Tần Dịch lo lắng dặn: “Đừng chủ quan, có thể phiền phức lắm đấy!”
Vũ Thường cười tươi: “Ta hiểu. Mối tình đầu của phu quân mà… Ta sẽ chăm sóc tốt!”
Tần Dịch nghĩ lại, Vũ Thường cũng Càn Nguyên, lại có truyền thừa Côn Bằng đặc biệt, trong Thần Châu khó ai uy hiếp được nàng, nên không dặn thêm, chỉ nói: “Tin ngươi sẽ xử lý tốt.”
Vũ Thường tự tin rời đi, An An dở khóc dở cười nhìn Tần Dịch, thở dài đầy ẩn ý.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyenyy18.comLý Vô Tiên vẫn tựa đầu giường nhìn họ, mặt đỏ như phát sốt, Tần Dịch nhìn mà suýt kéo nàng đi cách ly. À không, giờ đang cách ly rồi, trong Thủy chi giới của An An mà!
“Sư, sư phụ.” Lý Vô Tiên rụt rè: “Cô cô không giận nữa chứ?”
“Dĩ nhiên giận, nhưng nàng vẫn đặt bệnh tình của ngươi lên hàng đầu, đi tra án thay ngươi rồi.” Tần Dịch ngồi trước giường, vuốt lại lọn tóc rối cho nàng, thấp giọng: “Dù ngươi đạt bao thành tựu, trong mắt Thanh Quân, ngươi vẫn là tiểu chất nữ cần nàng chăm sóc nhất.”
Lý Vô Tiên nhìn trần nhà, mắt thoáng mơ màng, hồi lâu mới hỏi: “Còn trong mắt sư phụ thì sao?”
Tần Dịch ngẩn ra. Thật ra hắn muốn nói, trong mắt ta cũng thế. Từ lúc còn trong tã lót, đến nhi đồng, rồi thiếu nữ Nhân Hoàng, nhìn nàng lớn lên từng ngày, ý thức đối đãi như vãn bối khó mà xóa bỏ.
Nếu không, năm đó bị nàng “thả thính” hai lần, hắn đã chẳng chạy trối chết!
Nhưng lúc này không hợp nói thế, chỉ đáp: “Trong mắt sư phụ, ngươi đã là vương giả phong vân một cõi, sư phụ tự hào về ngươi.”
Lý Vô Tiên quay sang nhìn hắn, ánh mắt như rung động: “Chỉ thế thôi sao?”
Tần Dịch bất lực: “Ngươi còn muốn thế nào?”
“Nếu chỉ thế, sao sư phụ lại ôm con tiểu u linh kia đi, để kim la bàn chỉ vào ngươi?”
Tần Dịch há hốc miệng, không biết trả lời sao cho ổn. Phàm nhân không thấy Lưu Tô, nhưng Vô Tiên thấy rõ! Màn kịch câm hoang đường vừa nãy, trong mắt Vô Tiên là rõ như ban ngày!
Lý Vô Tiên mắt ánh lên niềm vui, nhưng không ép hỏi, chỉ nói: “Sư phụ, ta nằm chán lắm, đỡ ta ra ngoài đi dạo chút được không?”
Tần Dịch nhìn An An. Hắn chỉ là “bác sĩ danh nghĩa”, An An mới là bác sĩ thật!
An An nói: “Ta đã mở Thủy chi giới, chỉ cần không rời phạm vi lĩnh vực của ta là được. Thật ra hồn thể bệ hạ giờ đang ở bờ vực sụp đổ, toàn dựa vào Thủy linh ôn dưỡng. Trước khi giải căn nguyên, không được rời đi.”
Tần Dịch gật đầu: “Vậy cứ nằm thêm đi.”
Lý Vô Tiên ngẩn ngơ: “Thế nếu không có An An cô nương, ta đã chết rồi sao?”
Tần Dịch và An An im lặng. Đúng thế, không có An An, nàng có lẽ đã thành Thiên Đế, một Thiên Đế mơ hồ, ký ức chưa khôi phục…
Nói là nhờ khí vận của nàng, An An vừa chứng Thủy chi linh thì nàng phát bệnh, kịp thời cứu giúp, nghĩ kỹ thì cũng thú vị. Vì Thủy chi linh của An An lấy từ phòng tắm Thiên Đế, khác gì dùng đồ của Thiên Đế để hố Thiên Đế?
Hay là người trên trời dùng đồ Thiên Đế để hố nàng, nội chiến tối tăm tiếp diễn?
Nhưng có hố Thiên Đế thật không thì khó nói, vì nếu Thiên Đế có ý thức, chưa chắc muốn sống lại sớm thế này. Hiện tại dùng mộng để tranh chấp, có lẽ Thiên Đế cũng cam tâm tình nguyện hơn.
Khí vận tập trung, chỉ hướng ai, vẫn chưa rõ.
Tần Dịch nghĩ mấy chuyện này, nhưng Nhân Hoàng thiếu nữ, đáng ra nghĩ chuyện lớn hơn, lại nghĩ khác: “Vậy đây là ý trời, sư phụ đến Đại Hoang gặp Tiểu Bạng, cuối cùng cũng vì ta. Trời ban sư phụ cho ta, bảo vệ ta…”
An An suýt tức chết!
Ta thì sao?
Người mệt mỏi mở Thủy chi giới cứu ngươi là ta đây! Ta hao pháp lực, tinh thần mệt rã rời, biết không! Sao lại thành sư phụ ngươi bảo vệ ngươi, trời ban ngươi với sư phụ là thế nào?
Lão nương vui vẻ đi theo tiên sinh, đến giờ mới được bóp chân nhỏ, hóa ra là vì ngươi à?
An An mắt xoay tít, bỗng nói: “Nếu để Thủy linh của ta tẩm bổ, bệ hạ nằm thế này không tốt lắm, nhiều chỗ không tẩm bổ được.”
Tần Dịch vội hỏi: “Vậy phải điều chỉnh sao?”
An An thò tay lật người Lý Vô Tiên: “Bệ hạ nằm sấp, tay vắt chéo sau lưng, mặt dán gối… Đúng đúng, thế này, hai đầu gối quỳ, vểnh lên cao chút… Nhớ nhé, ngủ cũng phải giữ tư thế này, dễ nhập mộng hơn!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.