Skip to main content

Chương 857 : Thành thật nghe là được rồi

10:34 chiều – 02/07/2025 – 2 views
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại

Lý Vô Tiên mặt đỏ bừng, hớn hở chạy ra đón: “Sư phụ…”

Nàng định bảo cô cô đã đồng ý chuyện hai đứa rồi, ôm cái cho đã nào…

Chưa kịp mở miệng, tay vừa dang ra, Tần Dịch đã toát mồ hôi lạnh đầy người! Hắn đâu có mặt dày mở thần niệm nghe lén chuyện trong phòng, chẳng biết tình hình mới nhất. Ngươi cứ thế mà lao vào ôm ngay trước mặt Thanh Quân? Muốn chọc Thanh Quân tức điên lên hả?

Hắn nhanh như chớp ấn chặt tay Lý Vô Tiên, “bá bá” bày nàng thành tư thế ngồi xếp bằng, quay người ném vèo ra ngoài!

“?” Lý Vô Tiên trên đầu còn đội cái cầu, ngồi xếp bằng lơ lửng giữa không trung… Cũng rơi vào nghi hoặc như cô cô lúc trước: ta là ai, ta đang ở đâu…

“Cái kia, các ngươi ra ngoài một lát đi, ta trị thương cho Thanh Quân trước.” Tần Dịch vội vàng kiếm cớ.

“Phanh!” Cửa đóng sập!

Lý Vô Tiên ngồi bệt trên bậc thang, vuốt cằm suy tư: “Trị thương sao phải đuổi bọn ta ra?”

Trên đầu vang lên giọng đáp: “Bọn họ trị thương thường có chút ‘cái kia’. Giống như lúc trị bệnh cho ngươi…”

Lý Vô Tiên hơi đỏ mặt, khẽ gắt: “Vậy nên muốn tung hoành Tiên lộ, đào hoa khắp chốn, bí kíp là học luyện đan với trị liệu hả? Trị xong chất nữ tới cô cô, vẫn cứ lẽ thẳng khí hùng?”

Lưu Tô giật mình, hình như… có lý! Ít nhất Tần Dịch với Trình Trình cũng thế mà…

Lưu Tô rơi vào trầm tư nhân sinh.

Sao ngày xưa mình lại dạy hắn luyện đan đầu tiên nhỉ?

Ừ…

Nói lại, Tần Dịch đang làm gì trong kia, Lưu Tô giờ chẳng quan tâm lắm. Nó lại thấy tình cảnh trước mắt làm nó hơi rối lòng.

Đây có tính là mấy vạn năm sau, được ở riêng với Dao Quang không?

Chắc không tính, vì Dao Quang giờ chẳng có ý thức.

Vậy nên tính là hai đời Nhân Hoàng ngồi chung với nhau?

Trước đây, Lưu Tô tưởng tượng đủ kiểu gặp lại Dao Quang, nhưng nào ngờ lại là ngồi trên đầu nàng, hai “người” như đang bán manh, lặng lẽ ngắm trời sao!

Lưu Tô hận Dao Quang thấu xương, kiểu hận không bao giờ phai. Nếu theo ý nó, chắc chắn giết luôn cả Lý Vô Tiên, giam thần hồn vài vạn năm. Đó mới là trị tận gốc, dứt điểm mọi chuyện!

Theo nó, việc này bị kích phát sớm là chuyện tốt, giết sớm, xong sớm, để đến khi thực lực không khống chế nổi mới là phiền!

Chỉ vì Tần Dịch muốn bảo vệ Lý Vô Tiên, nó mới miễn cưỡng kiềm chế, nể mặt hắn, để hắn thử xem sao.

Nhưng giờ thì khác, Lý Vô Tiên lại là người truyền thừa của nó!

Nhân Hoàng chi đạo tương hợp, ý chí tuyên cổ được tiếp nối.

Giờ chính nó lại chẳng nỡ giết Lý Vô Tiên!

Nhưng trong lòng nó biết rõ, chuyện này chưa xong. Ý thức Dao Quang không thể mãi bị áp chế, sớm muộn sẽ trỗi dậy dưới dạng nào đó. Mọi thủ đoạn của nó với Tần Dịch chỉ trị ngọn, không trị được gốc!

Vậy phải làm sao?

Cứ ngồi thoải mái trên đầu nàng thế này, có ích gì đâu…

Nếu đủ nhẫn tâm, vẫn phải giết nàng mới đúng. Hay là thừa dịp Tần Dịch không ở đây, lén giết nàng?

Hậu quả chắc là cãi nhau to với Tần Dịch, kiểu mỗi người một ngả, không phải cãi vặt đâu…

Lưu Tô mím môi, mặt mày âm tình bất định.

“Tiểu u linh.” Lý Vô Tiên bất thình lình lên tiếng: “Ta thấy ngươi có sát cơ?”

Thật nhạy bén!

Lưu Tô lắc đầu, càng thế này, càng chứng minh ảnh hưởng của Dao Quang lớn cỡ nào. Nàng chẳng thèm nhìn nó, vậy mà cảm nhận được sát cơ! Loại nhạy bén này không phải trực giác, mà là thật sự cảm được “niệm” lưu chuyển, thể hiện ý nguyện mạnh mẽ của người có niệm lực. Dù Lưu Tô không cố ý thu liễm, Vô Tướng chi niệm cũng không phải tu sĩ Đằng Vân có thể dễ dàng phát giác!

Đây rõ ràng là thiên phú còn sót lại của Dao Quang, chính Lý Vô Tiên không biết, cứ nghĩ chỉ là trực giác.

Loại “trực giác” này, trên con đường đế vương của nàng rõ ràng giúp ích rất nhiều… Thành tựu hôm nay của nàng, có nhiều yếu tố, nhưng Dao Quang tuyệt đối chiếm tỷ trọng lớn. Thật sự muốn tách biệt Vô Tiên và Dao Quang hoàn toàn, dễ thế sao?

Lưu Tô lặng im hồi lâu, cuối cùng không đủ quyết tâm trở mặt với Tần Dịch, chỉ nói: “Tiểu nha đầu, nếu tương lai thấy ngươi thật sự không trị được, ta giết ngươi, ngươi nghĩ sao?”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyenyy18.com

Như một câu nói nhảm, muốn giết người còn hỏi người ta nghĩ gì? Nhưng Lý Vô Tiên nghe xong lại cười: “Chuyện này à, trước khi các ngươi đến, ta đã nói với cô cô rồi.”

“Hử?”

“Nếu ta biến thành một người khác, thì xin giết ta.” Lý Vô Tiên bình tĩnh: “Trẫm không chịu nổi việc có kẻ khác dùng thân thể trẫm để nói năng, hành động, dù nàng ta có tài giỏi cỡ nào!”

“À…” Lưu Tô ngừng một chút, nói: “Không hổ là ngươi.”

Kiếp trước kiếp này đều thế. Đúng là phải như vậy.

Nó bỗng chẳng xoắn xuýt nữa.

Đến lúc đó tính sau, sự việc chưa tới cuối, ai biết được? Lo trước làm gì!

Trong tẩm cung bỗng vang lên tiếng thở dốc khe khẽ, hai người đồng thời im lặng, chớp chớp mắt.

Lý Vô Tiên muốn trao đổi ánh mắt với Lưu Tô, mắt lườm đến trắng dã vẫn chẳng thấy gì trên đầu, đành hạ giọng: “Ngươi xuống đi, xú u linh!”

“Không xuống!”

“Ngươi nói trị thương… Coi có đẹp không?”

Lưu Tô bảo: “Không phải vấn đề đẹp hay không, mà là kiểu… chưa xem thì tò mò, xem nhiều thì thấy phiền chết đi được!”

“Xem nhiều?” Lý Vô Tiên khó tưởng tượng nổi tiểu u linh này bao năm qua sống trong địa ngục kiểu gì. Nàng đôi lần nghe lén đã ngứa ngáy trong lòng, đêm về hay mơ mấy giấc mộng đó. Tiểu u linh xem bao năm mà vẫn sống sót, đúng là không dễ!

Dù sao thì, nàng vẫn đang ở giai đoạn “chưa xem, rất muốn xem”, bèn rón rén tới bên cửa sổ, hé một khe nhỏ lén nhìn.

Lưu Tô cũng chồm hỗm trên đầu nàng xem. Trận chiến của Tần Dịch với Lý Thanh Quân, nó xem chán rồi, nhưng giờ hơi khác, nó tò mò sao Lý Thanh Quân rõ ràng giận Tần Dịch mà lại giải quyết nhanh thế?

Tần Dịch chẳng dùng chiêu gì đặc biệt, sau khi ném Lý Vô Tiên ra ngoài, hắn chạy chậm tới bên giường, nịnh nọt đưa đan dược: “Đan này luyện riêng cho trạng thái của ngươi, đảm bảo một viên là hiệu nghiệm, lập tức sinh khí dồi dào, lại là Thanh Quân nguyên khí đầy tràn!”

Bộ dạng chó liếm nịnh bợ đó, Lý Thanh Quân nhìn mà muốn cười: “Ngươi chỉ khi ăn vụng mới làm bộ sai vặt thế này, bình thường thì hống hách lắm!”

“Nào có, ta hống hách bao giờ? Hống hách là Bổng Bổng!”

“Ngươi cũng nói xấu sau lưng người ta nữa hả?”

“Ta trước mặt nó cũng nói thế! Trên đời còn ai hống hách hơn Bổng Bổng?”

Lý Thanh Quân nghĩ một lúc, quả quyết: “Không có!”

Đạt đồng thuận.

“Ngoan, uống thuốc trước.” Tần Dịch đút đan dược: “Muốn mắng ta cũng phải hồi sức mà mắng, mắng mới có lực!”

Lý Thanh Quân chớp mắt: “Đút cho ta.”

Tần Dịch ngẩn ra, đây không phải đang đút sao? À khoan, ý này là… Đào hoa tinh lão luyện sao không hiểu, hắn mừng rỡ ngậm đan dược bằng môi, đưa tới.

Lý Thanh Quân nhắm mắt, khẽ há miệng nhận đan. Đôi môi hai người quấn lấy nhau, Lý Thanh Quân vừa hóa đan, vừa ôm cánh tay Tần Dịch không cho rời đi, hôn say mê.

Tần Dịch ngạc nhiên, giờ mới thấy Lý Thanh Quân chẳng giận như mình tưởng! Bổng Bổng vừa nói gì trong đó vậy?

Lý Thanh Quân tất nhiên không giận, nhỡ giận mà mắng hắn, hắn lại giả bộ quân tử, mạng chất nữ còn cần không? Nhưng nàng chẳng thể nói thẳng “ngươi cứ lấy Vô Tiên đi”, nói sao nổi! Dứt khoát giả vờ chẳng để tâm, để bọn họ tự phát triển!

Nhưng trong lòng vẫn khó chịu!

Tiểu hỗn đản từ nhỏ nuôi lớn, nuôi ngươi để cướp lão công ta hả? Biết ngươi muốn lục ta, chi bằng ta ép hắn sạch sẽ trước! Dù sao chữa bệnh đâu cần làm mấy chuyện đó, đúng không? Đi mà yêu thương linh hồn trong sáng đi!

“Tần Dịch…” Lý Thanh Quân vừa hôn, vừa nỉ non: “Đan dược chưa đủ lực, ta muốn song tu…”

Tiểu hỗn đản ngoài kia có đang nghe lén không?

Đứng đó, thành thật nghe lão nương cho xong!

Ai lục ai hả!

Từ Tần Dịch đến Lưu Tô, chẳng ai ngờ tâm tư này lại lao vun vút theo hướng đó, ai đoán nổi đây!

 

Bxs Cog Icon
Bình luận

Để lại một bình luận