Chỉ có trẻ con mới thích chọn lựa, người lớn thì… đằng nào cũng bị ép chơi luôn!
Cuộc chiến bùng nổ rồi.
Lý Thanh Quân vung ngân thương lao tới, con nhện yêu ngỡ ngàng kiểu “ơ sao phá kèo vậy?”, mặt mày nhăn nhó tức tối. Nó giơ tay chặn, “keng” một phát nghe như sắt va sắt, vang cả góc miếu.
Một tay khác của nhện hóa thành kiếm đâm thẳng mặt Lý Thanh Quân, nàng nghiêng đầu né, lưỡi kiếm sượt qua tóc, tiện tay cắt luôn mấy sợi rơi lả tả.
Ngân thương quét ngang hông, nhện yêu lại đỡ, hai bên lùi một bước như đấu sumo.
Xung quanh là bảy tám cái kén người trắng toát trói chặt như bánh chưng, còn Lý Thanh Quân một mình cầm thương đối đầu yêu quái, cái vẻ sợ sệt ban nãy bay biến đâu mất, mắt lạnh tanh như muốn nói “mày chết chắc”.
Mưa trút xối xả, tóc nàng bay tứ tung, dính bết vào má, người ướt nhẹp hơn cả lúc bị Tần Dịch dội nước, nhưng dáng vẫn thẳng tắp như cây thương, hiên ngang bất khuất.
“Đạo sĩ trong miếu đâu rồi?” nàng quát.
Nhện yêu cười khùng khục, giọng người thật: “Ăn hết rồi, còn đâu!”
Chắc chắn ăn rồi, Lý Thanh Quân liếc thấy góc sân sau chất đống xương trắng, trên cùng còn lù lù cái đạo bào rách.
Nàng hít sâu, gầm lên: “Đồ tội ác tày trời!”
Ngân quang lóe sáng, xé tan bóng tối, nhưng bị nhện yêu làm lệch, đâm thủng tường đất một lỗ to đùng.
Lý Thanh Lân bước ra sân, đeo thương sau lưng đứng quan sát, không nhảy vào hỗ trợ, rõ là muốn rèn luyện em gái.
Lưu Tô thở dài trong đầu Tần Dịch: “Đám này chọc tức nó, cứu làm quái gì? Đạo sĩ trong miếu chết hết rồi, quan tâm chi nữa?”
Tần Dịch mặc kệ nó, hắn thấy Lý Thanh Quân lúc này chẳng có gì sai, còn hơi ngưỡng mộ. Nghĩ ngợi một lúc, hắn lén đứng cạnh cửa sân, dùng răng nhọn của Lang Nha bổng khắc một cái pháp trận cỏn con dưới đất.
Phược Yêu Trận phiên bản mini, từng dùng nhốt yêu hổ, giờ không biết có xài được với nhện yêu không, nhưng cứ thử cái đã.
Nhìn ra sân, một bên là Lý Thanh Quân tóc dài bay bay, ngân thương như rồng múa, nhanh như chớp giữa mưa gió sấm chớp, lướt qua đám tơ trắng đầy trời, đẹp như tiên nữ trong phim kiếm hiệp. Bên kia là nhện yêu mặt người gớm ghiếc, gào rú như sấm, hai hình ảnh đối lập rõ rệt, làm nổi bật Lý Thanh Quân càng thêm “nữ thần”.
“Lúc trước không thấy con nhỏ này xinh thế, quả nhiên đẹp phải có quái vật làm nền!” Tần Dịch thì thào.
Lưu Tô phì cười.
Tần Dịch liếc mấy cái kén trắng, bụng quặn lên buồn nôn, hỏi nhỏ: “Con quái này ngoài trói người còn chiêu gì đặc biệt không?”
“Độc, nhện thường có độc mà,” Lưu Tô đáp. “Ngoài ra nó cũng chẳng có gì xịn, chỉ là tiểu yêu thôi. Đánh tay bo thì chưa chắc hơn Lý Thanh Quân, nhưng thuật pháp khó xơi, một mình nàng chưa chắc thắng nổi.”
Giữa sân, Lý Thanh Quân đâm một thương đẩy lùi mấy sợi tơ, nhắm thẳng vai nhện yêu.
Nhện yêu né không kịp, gào lên đau đớn, lảo đảo lùi vài bước. Thân hình tưởng “đao thương bất nhập” mà vẫn bị đâm thủng, máu xanh lè chảy ồ ạt.
Nhưng cùng lúc, mũi thương dính đầy tơ, bị quấn chặt không rút ra được. Màu xanh độc từ mũi thương lan tới tay Lý Thanh Quân.
Nàng giật mạnh, phá tơ, lùi lại chật vật.
Tần Dịch sờ cằm: “Con nhện này nhìn ghê mà không mạnh lắm nhỉ? Lực tay còn thua cả yêu hổ?”
“Lực là do bản thể, có hạn,” Lưu Tô giải thích. “Nhưng tổng hợp thuật pháp thì nó hơn yêu hổ nhiều. Đặc biệt là bẫy, Lý Thanh Quân chưa trúng thôi. Khác biệt giữa yêu và thú không nằm ở sức, mà ở đây.”
“Đầu óc à?”
“Đúng. Nhìn kìa, nó không dám đụng Lý Thanh Lân, nhưng mắt cứ liếc ngươi, chắc xem ngươi là ‘mồi ngon’, định thua thì phá vòng chạy qua chỗ ngươi. Thông minh phết!”
“…”
Trong sân, Lý Thanh Quân dần lép vế.
Như Lưu Tô nói, nhện yêu đánh tay đôi thì bình thường, nhưng Lý Thanh Quân thiếu kinh nghiệm đối phó thuật pháp, cứ tưởng thắng lại bị chiêu trò làm cho tơi tả.
Tần Dịch xem như phim hành động, còn Lý Thanh Lân lo em gái gặp nguy, cuối cùng ra tay.
“Vèo!”
Chẳng thấy động tác gì, ngân thương đã bay tới mặt nhện yêu, sát khí lạnh buốt làm lông nó dựng đứng. Theo bản năng giơ tay đỡ, cánh tay cứng như kiếm bị kình khí xoáy cháy xèo xèo, bỏng rát.
Cùng lúc, Lý Thanh Lân tỏa ánh sáng mờ mờ, nhện yêu hoảng loạn gào lên, lao thẳng vào Lý Thanh Quân mà chẳng thèm để ý mũi thương của nàng cũng đang chĩa tới.
Lưu Tô trầm ngâm: “Lý Thanh Lân có đồ xịn trên người… Không phải võ học thường làm được thế đâu.”
Chắc bị Lý Thanh Lân dọa quá, nhện yêu quên né, vai đập lệch thương của Lý Thanh Quân, rồi lao tới luôn. Nàng đấm tay trái trúng yết hầu “mặt người” của nó, nhện yêu cắn răng chịu đau, đẩy nàng lùi cả chục bước.
Lý Thanh Quân không sợ, vừa lùi vừa chỉnh thương, tay nhỏ nắm chặt, đâm thẳng vào mồm nhện, làm gãy cả răng nanh, xuyên qua họng.
Nhện yêu gào thét rung trời, phun sương đỏ từ mồm, bao phủ Lý Thanh Quân trong tích tắc.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyenyy18.comĐộc! Ai biết con nhện này loại gì, độc ra sao?
Lý Thanh Lân hoảng hồn định lao tới cứu, nhưng khựng lại, ngẩn ra.
Mắt thấy tay nhện sắp đâm cổ họng Lý Thanh Quân, “Bộp!” một tiếng, nó gào lên đau đớn. Cánh tay đáng lẽ xuyên cổ nàng lại cắm vào Lang Nha bổng từ đâu chui ra.
Răng nhọn trên gậy đâm vào tay nhện, dù cứng như kiếm cũng đau điếng.
Hóa ra trong lúc đẩy nhau, họ đã gần sát Tần Dịch.
Hắn một tay dùng Lang Nha bổng chặn tay nhện, tay kia ôm eo Lý Thanh Quân lùi ba bước, vừa đứng vững thì nhét ngay viên đan dược vào mồm nàng.
Lý Thanh Lân không đuổi theo, đứng nhìn Tần Dịch biểu diễn với vẻ hứng thú.
Lý Thanh Quân cũng ngơ ngác.
Đan dược tan trong miệng, mát lạnh chạy khắp người, đầu óc hỗn loạn vì độc lập tức tỉnh táo, tay lại có sức.
Quay lại, thấy Tần Dịch cười toe toét.
“Đây là đan giải bách độc thật, lúc trước đưa anh ngươi mà anh ấy không thèm lấy.”
Lý Thanh Quân mấp máy môi định nói gì, Tần Dịch lại ôm eo nàng, lùi thêm ba thước nữa.
Nhện yêu đâm hụt lần nữa, gầm rú điên cuồng, giơ bốn chân đuổi theo.
Tần Dịch ôm Lý Thanh Quân lùi tới cửa, nhện vừa lao tới thì khựng lại.
Nó giẫm phải thứ gì dưới chân, dính chặt như keo, giãy mãi không nhúc nhích. Giơ tay tấn công hai người, lại thiếu một thước, với kiểu gì cũng không tới.
Ngẩng lên, thấy Tần Dịch nhe răng cười, giơ Lang Nha bổng.
“Thấy ta là mồi ngon hả? Để Bổng Bổng gợi cảm dạy mày lên tiên!”
“Bộp!” cái đầu mặt người vỡ tan như dưa hấu.
“Cảm ơn ân công cứu mạng!” Đám giang hồ được thả khỏi kén quỳ lạy rối rít. “Về quê nhất định đến Trường Sinh Quan thắp hương, cầu phúc cho ân công!”
“Ê!” Lý Thanh Quân bất mãn. “Cứu tụi mày là bọn ta, thắp hương ở Trường Sinh Quan làm quái gì?”
“Dù cảm ơn ân công là phải, nhưng gặp yêu thật rồi, phải kính thần tiên hơn chứ!” một thằng đáp.
Lý Thanh Quân nghẹn lời, đành nhìn đám kia cảm ơn rối rít rồi chuồn mất.
Ba người không ở lại miếu, ra đình ngoài núi. Trong mưa, đình sạch sẽ thoáng mát, khác hẳn cái miếu hôi hám, làm cả ba thoải mái hơn hẳn.
Lý Thanh Quân hết rầu rĩ, dang tay reo lên: “Giết yêu ăn thịt người thật rồi, vậy có tính là tiên nữ không?”
Tần Dịch thấy nàng vui tính vl. Hắn rất muốn hỏi: “Nàng nghẹn tiểu lâu vậy, không cần đi giải quyết sao?”
Hắn tò mò nhìn Lý Thanh Quân, còn Lý Thanh Lân tò mò nhìn hắn: “Hồi nãy nhờ Tần huynh giúp thật.”
Lý Thanh Quân bĩu môi, quay ra ngắm núi xa, không nói gì.
Tần Dịch bảo: “Có gì đâu, lúc đó gấp quá. Nghĩ lại thì dù ta không ra tay, Lý huynh cũng chẳng để em gái mình toi, con yêu đó vốn không phải đối thủ của huynh.”
“Dù sao Tần huynh cũng giúp,” Lý Thanh Lân cười. “Hơn nữa Tần huynh phát hiện chỗ này có yêu trước, đúng là có tài.”
Tần Dịch gãi đầu xấu hổ.
Lý Thanh Lân nhìn Lang Nha bổng, cười: “Nhìn không ra cây gậy tầm thường này lại đập vỡ đầu yêu được.”
“Haha, đầu nó là đầu người, không cứng đâu!” Tần Dịch không muốn họ săm soi gậy, đổi chủ đề: “Hồi nãy nghe Lý huynh nói, hình như không tin có tiên. Yêu hổ mọc cánh còn coi là đột biến, nhưng yêu vật này sờ sờ ra đấy, sao Lý huynh không ngạc nhiên?”
Lý Thanh Lân giải thích: “Tần huynh hiểu lầm. Ta không tin mấy lời khoe khoang trường sinh bất lão, còn yêu ma quỷ quái hay thuật trừ yêu thì không nghi ngờ. Cái trước chẳng có bằng chứng, cái sau thì đầy rẫy sự thật. Thật ra ta cũng từng giết yêu rồi.”
“Ra vậy…” Hóa ra “thần tiên” trong mắt Lý Thanh Lân khác với người thường. Dân đen thấy chút đạo pháp là gọi thần tiên, nhưng với hắn, đó chỉ là mấy chiêu trò, chưa chắc đánh lại hắn.
Không trường sinh thì vẫn là người thường thôi.
Bảo sao hắn chẳng hứng thú với chuyện “tìm tiên” của em gái. “Tiên Tích” hay “yêu ma” đầy ra đấy, nhưng chẳng làm hắn bất ngờ.
Lý Thanh Lân nói tiếp: “Thật ra đối phó yêu dễ lắm, đối phó người mới khó.”
Tần Dịch ngớ ra: “Sao vậy?”
“Yêu thì chẳng sao, đâm một phát là xong, giết chết chẳng ai trách, dù là yêu tốt thì người ta vẫn khen. Nhưng giết người thì đầy rắc rối, bất kể thân phận gì cũng không dễ muốn làm gì thì làm.”
Tần Dịch câm nín.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.