Tần Dịch chạy hộc tốc tới Trường Sinh Quan, thấy Đăng Tiên Đài cháy sập tan hoang, Lý Thanh Lân đang chỉ huy binh sĩ dập lửa, khói mù mịt sặc muốn ho khù khụ luôn.
Trong làn khói, dưới chân Lý Thanh Lân nằm la liệt chín tên thái giám, cảnh tượng căng thẳng mà buồn cười vl, Tần Dịch tò mò hỏi: “Chuyện gì thế này?”
Lý Thanh Lân cười hề hề: “Phụ vương đến truyền chỉ đấy, ừm, nhưng bọn họ lạc đường rồi, ta chả nhận được cái ý chỉ nào cả.”
Tần Dịch nhịn không nổi phì cười. Hắn đưa ngọc bội lại: “Cảm ơn bùa hộ mệnh của Lý huynh, bông hoa lụa này đẹp thật.”
Lý Thanh Lân nhận ngọc bội, chẳng nói gì, chuyển chủ đề: “Trong thành ngoài thành ta đã cho người giới nghiêm hết, chỉ cần dưới này không có địa đạo dài hàng chục dặm ra ngoài, Đông Hoa Tử khó mà chuồn. Dù có thật thì cũng đành chịu, ổn định thời cuộc xong, lão cũng chẳng lật trời nổi.”
Mấy chục dặm chắc không tới đâu, cùng lắm là thông từ trong ra ngoài thành thôi. Tần Dịch thầm phục Lý Thanh Lân chu đáo, có đồng đội thần thánh thế này, đối thủ đúng là khóc không ra nước mắt.
“Vậy gọi ta tới là để xuống địa cung lục soát hả?”
“Ừ… Vừa nãy ta thử hun khói xuống, ai ngờ dưới đó có kỳ trận, khói tự quay ngược lại. Muốn dẫn nước, đào mương thì không nhanh được. Giới nghiêm ngoài này không duy trì lâu nổi, không sớm xuống xử lão, kéo thêm ngày nào là lão có cơ hội chuồn ngày đó.”
Tần Dịch “Ừ” một tiếng, càng có kỳ trận bảo vệ thì càng chứng tỏ dưới đó là hang ổ chính, ở lâu được. Như Luyện Yêu Trận các kiểu, chắc nằm hết dưới đó. Vậy thì cơ quan kỳ thuật chắc nhiều vl, Lý Thanh Lân không dám xuống bừa cũng đúng.
Hắn bước tới cửa vào, đống gỗ cháy cạnh đó đã bị binh sĩ dọn đi, cơ quan cửa bị nổ tung, lộ ra lối xuống tối om, thềm đá dẫn sâu hun hút chẳng biết bao nhiêu.
Lý Thanh Lân nói từ phía sau: “Ta tin Tần huynh phá trận dưới đó không khó. Nhưng kiểu địa hình này, Đông Hoa Tử mà biết chơi, chôn sống hết đám xuống dưới cũng chẳng khó. Chuyện này phải bàn kỹ, không mãng được.”
Tần Dịch cũng lo vụ đó, xem phim đọc truyện nhiều, địa cung nào chả có chế độ tự hủy, thành công thức luôn rồi, xuống đó nguy hiểm vl.
Hắn giả vờ đi vòng quanh xem xét, miệng lẩm bẩm: “Có cách nào không?”
Đương nhiên là hỏi Lưu Tô, nó đáp ngay: “Bày Mậu Thổ đại trận, gia cố hết khu vực, tự hủy cũng sập không nổi là xong.”
Còn có trận đỉnh vậy sao? Tần Dịch hơi chột dạ, tiếp tục lầm bầm: “Mậu Thổ đại trận thì… Pháp lực của ta chắc không đủ…”
“Pháp lực mày không đủ, nhưng dựa vào linh vật bổ sung được.” Lưu Tô bảo: “Ngay đống phế tích Đăng Tiên Đài này, tao liếc cái là thấy cả đống đồ xịn, nhiều thứ dùng được lắm.”
Tần Dịch thầm sướng, dùng đồ Đông Hoa Tử tích cóp để xử chính lão, khoái vl. Hắn làm bộ sáng mắt, lao tới phế tích lục lọi, vừa hô: “Ê, ngươi kia, dời khúc gỗ đó đi, đúng rồi, cái đỉnh dưới đó mang qua… Cái kia, thấy viên ngọc trên hoành phi không, gỡ xuống cho ta…”
Quân đội hành động nhanh như chớp, chốc lát đã mang hết đồ Tần Dịch cần tới, xếp ngay ngắn.
Tần Dịch rút một thanh kiếm, “Xoẹt” cái, ánh lạnh lóe lên.
“Rất có linh khí, được tế luyện rồi.” Lưu Tô nhận xét: “Gọi pháp khí thì chưa đủ level, nhưng dùng linh khí này khắc trận văn thì ổn áp.”
Tần Dịch nghe lời, sắp xếp đồ vật đúng vị trí, dùng kiếm vạch hoa văn ở giữa. Đám binh sĩ ngơ ngác nhìn hắn khắc loạn xạ, vẽ lung tung chẳng ra hình thù gì.
“Điện hạ, hắn thế này…” Một lão tướng nhíu mày: “Không phải lại kiểu Đông Hoa Tử giả thần giả quỷ chứ?”
Lý Thanh Lân giơ tay bảo im, cười: “Thật ra Đông Hoa Tử cũng có thuật xịn. Tạ tướng quân, ta với ngươi chống lão vì cái gì, trong lòng không rõ sao?”
“Vâng, dù có thuật thật, cũng chả giúp gì cho nước.” Lão tướng thở dài: “Mạt tướng chỉ sợ điện hạ thân với Tần Dịch quá, lại đi đường cũ.”
Lý Thanh Lân lắc đầu: “Ta là Lý Thanh Lân.”
Lão tướng giật mình, gật đầu không nói thêm.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyenyy18.comNhưng lúc này Lý Thanh Lân đột nhiên ôm trán, như hơi choáng. Lão tướng vội đỡ: “Điện hạ?”
“À, không sao.” Lý Thanh Lân nhanh chóng bình thường lại, tự kiểm tra chẳng thấy gì lạ, bảo: “Chắc mấy ngày nay tính toán nhiều quá.”
Lão tướng khuyên: “Xong vụ này, điện hạ nghỉ ngơi cho khỏe.”
Bên kia, Tần Dịch vẽ bậy xong, đồ vật sắp xếp đâu ra đấy, bất ngờ cái đỉnh giữa bùng sáng, ánh sáng lan theo hoa văn, phủ khắp khu vực, lấp lánh chói mắt.
Mặt đất kêu “kẽo kẹt”, rõ ràng cứng cáp hơn hẳn. Tần Dịch thở phào, cười: “Xong rồi, địa mạch ngưng chắc, xuống dưới chắc không bị chôn sống đâu… Nếu dưới đó có trận dựa vào địa mạch, biết đâu mất hiệu lực luôn.”
“Tạ ơn Tần huynh.” Lý Thanh Lân chắp tay, dẫn đội xuống thẳng.
Tần Dịch đứng ở thềm đá định xuống, chợt nhớ gì đó, ngửa mặt hét: “Minh Hà đạo hữu, không xuống xem kịch sao?”
Không ai đáp. Tần Dịch lắc đầu, biết Minh Hà chắc chắn đang rình, kệ nàng, quay người xuống địa quật.
Dưới lòng đất không tối om, dọc tường gắn Dạ Minh Châu, ánh sáng yếu ớt. Đi một đoạn thì sáng rõ, phía trước là đại điện rộng lớn, chưa kịp nhìn kỹ, đám Lý Thanh Lân đã dừng bước.
Dù Tần Dịch có chuẩn bị, thấy yêu cốt đầy đất vẫn sốc vl.
Đại điện bày trận Bắc Đấu Thất Tinh, hai bên là mặt quỷ, miệng phun khói đỏ quái dị. Trong khói dày, xương cốt chất đống, đa phần giống người nhưng khác lạ, có đuôi, có cánh, chết đủ kiểu, nhưng đều nứt tủy, như bị moi gì đó ra, thê thảm vl.
“Đây là moi sống yêu đan từ tủy xương, tàn nhẫn kinh hồn.” Lưu Tô bảo: “Không phải cách trừ yêu chính đạo, là Vu Cổ tà thuật. Đông Hoa Tử không phải Đạo gia, là Vu sư, mà là Tà Vu.”
Tần Dịch nhắc ngay: “Lý huynh, đây là Vu thuật, không phải Đạo pháp.”
“Vu thuật?” Lý Thanh Lân bất ngờ: “Quả nhiên là tay trong của Tây Hoang.”
Vừa nói xong, hắn nhíu mày: “Mấy ngày nay tinh thần không ổn, khói này làm ta khó chịu, ra khỏi điện này trước đã.”
Tần Dịch móc lá bùa ra.
Ngự Phong Phù cùi bắp.
Gió mạnh từ hắn tỏa ra, thổi tan khói, còn chặn luôn mấy cái mặt quỷ phun khói.
Võ đạo làm sao nhẹ nhàng thế nổi. Lý Thanh Lân cười: “May có ngươi, Tần huynh.”
Chắc chặn gió kích hoạt gì đó, đất rung chuyển, đại điện như sắp sập. Nhưng rung một lúc, chỉ có cát rơi lả tả, sập kiểu gì cũng không được. Lửa bùng lên dưới đất, mà cháy không nổi, chỉ còn vài đốm lửa tí tẹo, trông thảm hại vl.
Đúng là Mậu Thổ đại trận phát huy tác dụng.
Ngay cả lão tướng Tạ Viễn cũng ôm quyền với Tần Dịch: “Tiên sinh đúng là ẩn sĩ, trước đây mạt tướng lỡ lời, mong bỏ qua.”
Tần Dịch phẩy tay, chẳng đắc ý tí nào, cẩn thận móc dược hoàn với bùa phát cho mọi người: “Vu thuật hay dùng độc, có loại làm loạn tâm trí, mỗi người cầm Giải Độc Đan với Ngưng Thần Phù phòng thân.”
Mấy ngày học bùa bổ túc không phí, chuẩn bị đồ hỗ trợ chiến đấu kha khá. Nhìn kiểu gì cũng là phụ trợ xịn của đội, ai cũng mê, nhưng đối mặt Vu Cổ tà thuật phía trước, Tần Dịch chẳng tự tin tí nào.
Vì Lưu Tô bảo: “Tao cũng không rành Vu thuật, cái này khác hệ thống với tao hoàn toàn.”
Dưới đó mà có Vu pháp quái dị, cả đám chẳng ai hiểu gì đâu!
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.