Có điều nói đi cũng phải nói lại, cái trò quyến rũ người ta đến thần hồn điên đảo mà không cho đụng vào này, Tiết Mục quen thuộc lắm…
Hắn làm nghề gì cơ chứ? Hắn là quản lý của một nhóm nhạc nữ, là nhà sản xuất thần tượng… Tạo ra nữ thần tượng, bán hình tượng nhân vật, bán sự trong sáng, bán hình ảnh, bản chất là vì cái gì? Fan hâm mộ coi thần tượng là người yêu, lỡ dính tin đồn hẹn hò là khóc đến chết đi sống lại, nhưng thần tượng có thật sự liên quan gì đến ngươi không? Móc sạch tiền của ngươi, có cho ngươi đụng vào không? Tổ chức một buổi bắt tay thôi cũng đủ khiến ngươi kích động mấy ngày không dám rửa tay rồi…
Có cho đụng vào thì cũng là cho người khác, chứ làm gì có phần của đám fan hâm mộ các ngươi?
Ma Môn = nhóm nhạc nữ? Phát hiện này khiến Tiết Mục cảm thấy rất thú vị. Tuy phương thức không giống nhau, nhưng bản chất thì lại tương tự. Nói vậy thì mọi người là đồng nghiệp cả rồi, hóa ra mình cũng được tính là một nhánh của Ma Môn đúng không nhỉ?
Nhạc Tiểu Thiền hừ một tiếng, nói: “Được rồi, Yêu nữ Ma Môn bọn ta là như vậy đấy, mặc kệ ngươi nghĩ thế nào.”
“Nếu ta nói ta thích Yêu nữ hơn thì sao?” Tiết Mục cười đầy ẩn ý, lúc này nhìn Nhạc Tiểu Thiền, ánh mắt hắn đã mang theo chút đánh giá chuyên nghiệp. Rõ ràng với tố chất yêu nghiệt của nàng, nếu để nàng ra mắt solo… biết đâu lại có thể trở thành thiên hậu cấp quốc dân ấy chứ…
Nhạc Tiểu Thiền nào biết hắn đang nghĩ cái quái gì trong đầu, bèn cười lạnh nói: “Miệng lưỡi không thật lòng.”
Tiết Mục cũng không biết phải giải thích cái “bản chất đồng nghiệp” giữa mình và các nàng ra sao, bèn đổi sang một góc độ khác để nói: “Thật ra thì, các ngươi đã cứu mạng ta, chữa thương cho ta, sắp xếp chỗ ăn ở… Cho dù cả thiên hạ đều nói các ngươi là Yêu nữ, nhưng đối với ta, ngươi là người thân cận nhất của ta ở nơi này. Nếu thật sự có vị đại hiệp nào đó xung đột với các ngươi, ta nhất định sẽ giúp các ngươi xử lý hắn.”
Những lời này của Tiết Mục thật sự xuất phát từ nội tâm, ở nơi này, người thân cận nhất với hắn chính là tiểu nha đầu trước mắt. Nếu các nàng thật sự xung đột với Chính Đạo, thì giúp ai căn bản không cần phải suy nghĩ.
Nhạc Tiểu Thiền bật cười: “Ngươi mà cũng đòi giúp chúng ta đánh nhau á? Người khác thổi một hơi là ngươi bay mất rồi.”
Tuy nói vậy, nhưng giọng nàng đã dịu đi rất nhiều: “Thôi thì thấy lúc ngươi nói những lời này, tim không loạn nhịp, thần hồn cũng không biến động, ta cứ tạm tin là ngươi thật lòng đi.”
“Thật hơn cả vàng.” Tiết Mục nhân cơ hội nói: “Ta không biết võ, ngươi dạy ta được không?”
Nghe tiếng sột soạt dường như hắn đã mặc xong quần áo, Nhạc Tiểu Thiền bèn xoay người lại, vốn định nói gì đó, nhưng ánh mắt lại đột nhiên sáng rực lên: “Này, ngươi mặc bộ cẩm y này trông anh tuấn thật đấy.”
Vừa rồi Tiết Mục chỉ xem qua loa, bây giờ mặc vào người mới cảm nhận được hết. Đây là kiểu trang phục mà Tiết Mục chưa từng thấy qua, hơi giống với trang phục hiệp sĩ trong các bộ phim võ hiệp cổ trang, tay áo hẹp, ống quần bó sát, rất thuận tiện cho việc đi lại hoạt động, không giống như trường bào tay áo rộng thùng thình vướng víu của các văn sĩ. Nhưng chất liệu vải lại vô cùng quý giá, trên áo còn thêu hoa dệt gấm, eo thắt đai lưng ngọc, toát lên vài phần quý khí. Cổ áo trắng dựng thẳng, lại thêm vài phần cảm giác sạch sẽ, nho nhã. Kết hợp với khí chất trầm ổn, già dặn của một trí thức hiện đại trên người Tiết Mục, hoàn toàn khác biệt với khí tức thô kệch, thượng võ phổ biến ở thế giới này, cũng không phải kiểu thanh tú yếu đuối, tóm lại là một vẻ phong trần tuấn lãng rất đặc biệt.
Quả đúng là người đẹp vì lụa, bộ đồ tắm lúc trước trông quá ngớ ngẩn, bây giờ thay bộ đồ này vào, mắt Nhạc Tiểu Thiền thiếu chút nữa là tóe ra hình trái tim rồi.
Tiết Mục soi gương một lúc, cũng có chút hài lòng, cười nói: “Không ngờ ta mặc loại trang phục này cũng đẹp trai phết.”
Nhạc Tiểu Thiền hỏi từ sau lưng: “Đẹp trai là có ý gì?”
“Chính là anh tuấn đó.” Tiết Mục quay người tạo một dáng: “Thấy ta đẹp trai thế này, không thể dạy ta luyện công sao? Hay là công pháp của các ngươi chỉ có nữ nhân mới luyện được?”
“Đồ tự luyến.” Miệng thì nói vậy, nhưng Nhạc Tiểu Thiền vẫn nhìn hắn từ trên xuống dưới, rõ ràng là rất thích dáng vẻ tuấn lãng này của hắn, miệng thì trả lời: “Công pháp của bổn tông không giới hạn nam nữ, chỉ là những thứ có thể truyền ra ngoài đều là võ công ngoài da, ngươi muốn học bản lĩnh thật sự thì phải bái nhập tông môn. Nhiều năm trước, bổn tông vì một biến cố nên đã rất lâu không thu nhận nam đệ tử, nhưng cũng không có mệnh lệnh nào cấm tiệt chuyện này, chỉ cần Sư phụ gật đầu là được. Có cơ hội thì ngươi tự đi mà hỏi người, ta có thể cổ vũ cho ngươi.”
Tiết Mục cười nói: “Tốt với ta thế cơ à? Không phải là thật sự bị ta mê hoặc rồi đấy chứ? Thật sự không sợ ta là gian tế trà trộn vào để trộm bí thuật của tông môn các ngươi sao?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyenyy18.com“Có bản lĩnh thì ngươi cứ trộm đi, với cái tuổi và tư chất này của ngươi mà bắt đầu từ con số không… Thôi, không nói ngươi nữa.” Nhạc Tiểu Thiền thản nhiên nói, cười tươi như hoa: “Trong tông môn toàn là nữ nhân, nhìn mãi cũng chán rồi, có thêm mỹ nam cho bổ mắt chứ sao.”
Tiết Mục không phản bác được.
Không biết là do màn bày tỏ lòng trung thành lúc trước có hiệu quả, hay là do đẹp trai thật sự có ưu thế, lúc này Nhạc Tiểu Thiền trông rất phấn khởi, kéo tay áo hắn đi ra ngoài: “Đói bụng chưa? Đi, chúng ta đến Bách Hoa Uyển.”
“Này, tiểu nha đầu nhà ngươi lại kéo ta đi dạo thanh lâu à?”
“Ngươi tưởng thanh lâu chỉ bán các cô nương chứ không bán tiệc rượu thịnh soạn à? Sư phụ nói đúng thật, đàn ông đẹp mã đúng là đầu óc toàn cỏ rác.”
Đây có được coi là phiên bản nam của câu “ngực to não nhỏ” ở dị giới không? Ngươi nói ta đánh đấm như gà mờ thì ta nhận, nhưng một nha đầu mù chữ, đến phép cộng trừ còn tính không xong như ngươi mà cũng dám nói lão tử đây đầu óc toàn cỏ rác à… Tiết Mục thật sự dở khóc dở cười, nhưng hắn lại rất hứng thú với cái mô hình kinh doanh “bán nghệ không bán thân” này, đồng thời cũng muốn xem thử sản nghiệp của các nàng tại sao lại thua lỗ triền miên, nên cũng hăm hở đi theo Nhạc Tiểu Thiền.
Hai người vừa đến Bách Hoa Uyển thì thấy Mộng Lam đã ra đón từ phía trước, nàng liếc Tiết Mục một cái vừa như u sầu vừa như oán trách, rồi cúi đầu hành lễ: “Thiếu tông chủ, Tiết công tử.”
Xem ra nha đầu này vẫn chưa biết chuyện mờ ám của mình đã bị người ta bắt gặp, Nhạc Tiểu Thiền cũng không vạch trần, chỉ cười nói: “Sắp xếp cho chúng ta một nhã gian.”
Tiết Mục bổ sung: “Tốt nhất là có thể nhìn rõ tình hình ở đại sảnh.”
“Ồ?” Nhạc Tiểu Thiền nghiêng đầu nhìn hắn: “Ngươi thật sự đang chuẩn bị để tiếp quản phòng thu chi đấy à?”
Tiết Mục mỉm cười: “Tin ta đi, việc ta có thể làm không chỉ có mỗi phòng thu chi đâu.”
Dù chỉ là một thành tắm gội, ta cũng có thể biến nó thành Thiên Thượng Nhân Gian cơ mà?
Đi theo Mộng Lam lên một nhã gian trên lầu, ánh mắt Tiết Mục lập tức bị những bức thư họa treo trên tường thu hút.
Tranh thủy mặc, tranh hoa điểu tả ý… còn có cả thơ đề. Mấy thứ này vẫn tồn tại ở đây cơ à… Có điều, trình độ của mấy bức thư họa này thật sự rất non kém, cũng không biết là do trình độ chung ở đây vốn kém như vậy, hay là do trình độ của riêng Bách Hoa Uyển quá tệ.
Nhìn xuống đại sảnh dưới lầu, có tiếng đàn cổ du dương khoan thai truyền đến, Tiết Mục đứng bên cửa sổ, chăm chú lắng nghe.
So với thưởng thức thư họa, âm nhạc mới là chuyên môn của hắn…
Nghe một lúc, Tiết Mục có chút kinh ngạc trong lòng. Không phải kinh ngạc vì trình độ quá kém, mà là kinh ngạc vì trình độ này con mẹ nó quá cao! So với đống thư họa kia thì cao siêu hơn nhiều!
Độc tấu nhạc cụ có giới hạn rất lớn, vì vậy âm nhạc hiện đại rất chú trọng vào phối khí và hòa âm, nhưng vị nhạc công dưới lầu chỉ dùng một cây thất huyền cầm, kết hợp với giọng hát ngọt ngào, mềm mại, lại có thể diễn tả được hết sự dịu dàng, kiều diễm, tựa như một làn gió xuân thổi vào lòng người, vừa tê dại vừa ngứa ngáy.
Đây là sự kết hợp đỉnh cao của cả ba phương diện: sáng tác, đàn tấu và ca hát, giai điệu đã chạm thẳng đến linh hồn, đạt đến trình độ siêu đẳng mà ở thế giới hiện đại cũng khó tìm.
Trình độ văn hóa thì cực kỳ yếu kém, nhưng cầm kỳ thi họa thì lại mọi thứ tinh thông, đây đâu chỉ giống một nhóm nhạc nữ, đây chính xác là một nhóm nhạc nữ rồi còn gì, mà còn là loại siêu cấp thực lực nữa chứ
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.