Skip to main content

Chương 9 : Chuyện kẻ xuyên việt nên làm

10:45 chiều – 02/11/2025 – 7 views
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại

Tiết Mục quay đầu hỏi Nhạc Tiểu Thiền: “Chẳng phải nói ngoài sức mạnh ra thì những thứ khác đều là tiểu tiết không đáng kể sao? Vậy tại sao âm nhạc lại cao siêu đến thế?”

Nhạc Tiểu Thiền lười biếng đáp: “Bởi vì âm thanh cũng là một phần của võ đạo, mà Bổn tông lại rất thông thạo lĩnh vực này. Ngươi nghe khúc nhạc này đi, thật ra nó đã được lồng ghép một chút Mị thuật của Bổn tông vào trong nên mới khiến ngươi cảm thấy như chạm đến linh hồn. Chứ nếu bỏ đi phần công lực đó thì trình độ cũng chỉ thường thôi.”

“Ờ…” Tiết Mục đã hiểu ra. Những thứ hữu dụng cho võ đạo, ví dụ như y phục trên người hay khúc nghệ đều là một phần để phát huy Mị thuật, nên sẽ được phát triển đến trình độ rất cao. Còn những thứ vô dụng với võ đạo như thư pháp, thi từ thì chỉ là thú vui nhất thời, nên phát triển rất yếu kém.

Không chỉ Tinh Nguyệt Tông các nàng như vậy, mà cả thế gian này đều thế.

Nhạc Tiểu Thiền lại chỉ vào mũi mình: “Nếu ngươi thật sự hứng thú với cái này thì Bổn cô nương mới là cao thủ số một, tài nghệ thuộc hàng thượng thừa trong thiên hạ đấy. Thế mà còn mong chờ nghe nhạc kỹ hát, đúng là đầu óc có vấn đề.”

*Ngươi có biểu diễn cho ta xem bao giờ đâu… Lúc nào mới đến rừng trúc thổi sáo đây?* Tiết Mục lười đấu võ mồm với con nhóc này nên hỏi thẳng luôn: “So với giai điệu thì lời ca vừa rồi quả thật tục không chịu được. Cái gì mà ‘Lang quân lâu không đến, lòng thiếp buồn phát hoảng’, có thể ngớ ngẩn hơn chút nữa không? Giai điệu có hay đến mấy cũng bị lời ca phá hỏng hết cả bầu không khí! Khách nhân thật sự thích thể loại này à?”

“Ngươi nghĩ đám khách nhân biết được bao nhiêu chữ chứ? Cho dù các cô nương có hát những lời hoa mỹ sầu não triền miên mà khách nghe không hiểu thì có ích gì?” Nhạc Tiểu Thiền kỳ quái nhìn hắn: “Chuyện đời cũng tương tự như vậy cả thôi. Giống như ngươi viết bí kíp võ công để truyền thừa cho đời sau thì phải viết càng dễ hiểu càng tốt chứ. Trừ phi là cố ý lừa người, nếu không viết lan man khó hiểu hại người khác luyện sai thì chẳng phải là tự mình cắt đứt truyền thừa, tuyệt luôn con đường của mình sao?”

*Vậy ý ngươi là Hoàng Thường ngốc sao? Dùng thuật ngữ Đạo gia lừa người thì còn có thể nói là do Mai Siêu Phong không có văn hóa, nhưng phần tổng cương lại viết bằng tiếng Phạn thì nghĩ thế nào đây…* Tiết Mục phát hiện mình thế mà lại bị một câu nói của Nhạc Tiểu Thiền tẩy não, thật sự bắt đầu nghi ngờ không biết Hoàng Thường có ngốc thật không… Mãi một lúc lâu sau hắn mới hoàn hồn, khóe miệng giật giật: “Theo lời ngươi nói… ta thấy Kinh Sư phồn hoa như vậy, mọi người đâu đến nỗi vô học thế chứ? Nghe một khúc nhạc mà cũng không hiểu sao?”

“Chuyện này không liên quan gì đến Kinh Sư cả. Thường thì chỉ có người xuất thân từ đại tông môn, đại gia tộc mới chú trọng việc học chữ nghĩa, vì dù sao truyền thừa của họ cũng uyên bác.” Nhạc Tiểu Thiền nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Người bình thường biết chữ cơ bản cũng có, vì hiệu sách cũng bán công pháp nền tảng, phải đọc hiểu chứ. Hơn nữa lỡ ngày nào đó gặp vận may chó ngáp phải ruồi, nhặt được truyền thừa nào đó mà đọc không hiểu thì chẳng phải tức chết sao? Tóm lại là như vậy đấy, chẳng ai quan tâm đến mấy thứ hoa mỹ sáo rỗng đâu. Nhớ có năm nào đó, có kẻ dâng lên hoàng đế một bài văn biền ngẫu chúc mừng, cuối cùng bị ngài ngự bút phê: Toàn lời nhảm nhí. Chuyện này đã trở thành trò cười cho thiên hạ, ngươi đừng có mà học theo.”

“Vậy ngoài bí kíp ra các ngươi còn có sách gì khác không?”

“Chuyện cũ giang hồ có tính không? Lịch sử khai quốc thì sao?”

“Thôi được, miễn cưỡng cũng tính.”

Tiết Mục đột nhiên cảm thấy có khi tỷ lệ biết chữ ở thế giới này lại cao đến mức đáng kinh ngạc. Dù sao ai cũng có nhu cầu đọc bí kíp, nên trình độ đọc hiểu có lẽ không thấp chút nào, tuyệt đối không phải toàn người mù chữ như hắn vẫn tưởng. Có điều, họ chỉ coi chữ viết là công cụ và điều kiện để luyện võ, chỉ chú trọng giá trị thực dụng chứ không phát triển nó thành văn học. Với họ, những áng văn hoa mỹ hoàn toàn vô nghĩa. Trong bối cảnh của thế giới này, văn học có lẽ là một môn rất lệch lạc, thi từ ca phú về cơ bản vẫn đang ở giai đoạn sơ khai như ca dao, hò vè, còn tiểu thuyết thông tục thì có lẽ vẫn chưa xuất hiện.

Tiết Mục cảm thấy thế giới này ngày càng thú vị… Chủ nghĩa thực dụng trong việc sử dụng chữ viết của họ thực ra cũng rất có lý. Thế nhưng, dường như người của thế giới này không nhận ra rằng, việc vận dụng chữ viết cũng có thể tạo ra hiệu quả đặc biệt không kém gì Mị thuật. Hơn nữa, chữ viết còn có sức mạnh truyền bá và tẩy não khủng khiếp mà những phương thức khác khó lòng đạt được – thứ Tiết Mục quan tâm không phải là văn học, mà theo chuyên ngành của hắn, đó là tuyên truyền.

Bọn họ trăm nhà tranh Đạo, vậy mà lại không khai thác được tác dụng tuyên truyền của chữ viết. Đặc biệt là một tông môn sở hữu ca múa và Mị thuật như thế này, lại không biết tận dụng ưu thế đó để quảng bá, tạo ra người nổi tiếng đại diện, mà chỉ coi nó như một môn phụ trợ cho võ đạo.

Không đúng, các nàng cũng có người nổi tiếng, đó chính là Tiết Thanh Thu. Nếu có người vì ngưỡng mộ danh tiếng mà bái nhập sơn môn, hoặc có người bằng lòng tìm hiểu về Đạo của Tinh Nguyệt Tông, thì sức hiệu triệu của Tiết Thanh Thu phải chiếm đến chín phần mười. Đây chính là lý do các nàng dốc sức theo đuổi võ đạo sao?

Vẫn là câu nói đó, trăm sông đều đổ về một biển. Chẳng qua người trên đời này đều là đầu óc cơ bắp, cho rằng chỉ có thực lực mới là nền tảng của mọi thứ. Về bản chất thì không sai, nhưng lại quá cứng nhắc.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyenyy18.com

Tiết Mục thậm chí còn cảm thấy, với nền tảng của Tinh Nguyệt Tông, nếu giao cho hắn vận hành thì có quá nhiều chiêu trò để sử dụng. Biết đâu chỉ vài năm sau, hắn có thể mang đến cho thế giới này những biến đổi long trời lở đất cũng không chừng.

Kéo cả thế giới này vào nhịp điệu mà mình am hiểu, rồi dùng kinh nghiệm phong phú của bản thân để đánh bại họ, có lẽ đây mới là chuyện mà một kẻ xuyên việt nên làm chăng?

Tiết Mục nhìn xuống dưới lầu, khách trong hành lang không nhiều. Có người vừa ôm kỹ nữ hầu rượu vừa khoa tay múa chân vài chiêu thức, thậm chí cô kỹ nữ còn có thể giơ bàn tay nhỏ nhắn ra “bốp bốp bốp” mà đấu với hắn vài chiêu. Cảnh tượng này diễn ra trên nền nhạc đàn sáo du dương, trông vô cùng tức cười, khiến Tiết Mục không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Đúng là một thế giới thú vị, càng lúc càng khiến người ta thấy hứng khởi.

Lúc này, Mộng Lam bưng một mâm gỗ đi tới, trên mâm có mấy đĩa thức ăn và một bầu rượu. Nhạc Tiểu Thiền cười như không cười nhìn nàng: “Sao lại cần ngươi tự mình bưng đồ ăn lên thế, lẽ nào thật sự coi trọng Tiết công tử của chúng ta rồi à?”

Mộng Lam mỉm cười đáp: “Có Thiếu tông chủ ở đây, đương nhiên không thể để đám Hạ Nhân vụng về kia làm phiền nhã hứng được.”

Tiết Mục nếm thử một miếng, mùi vị không tệ. Xem ra những nhu cầu cơ bản như ăn uống thì ở thế giới nào cũng phát triển rất nhanh…

Rượu lại càng tuyệt hơn… Vị rượu mềm mại như lụa, một luồng hương thuần khiết thấm thẳng vào đáy lòng. Nồng độ tuy không cao nhưng dư vị cổ xưa lại lặng lẽ lan tỏa. Rõ ràng đang ở trong phòng riêng thanh nhã, vậy mà trong thoáng chốc, Tiết Mục lại cảm thấy như mình đang ở giữa khe núi, có dòng suối trong vắt chảy qua, hiệu quả thật kỳ diệu.

Dù sao thế giới này cũng mang màu sắc huyền huyễn, có nhiều thứ không thể dùng lẽ thường để suy đoán được.

Bên kia, Nhạc Tiểu Thiền dường như tâm trạng không tốt, nàng chỉ gắp vài đũa qua loa rồi đặt xuống không ăn nữa, than thở: “Sư Phụ đến Lục Phiến Môn rồi, không biết tình hình thế nào.”

Mộng Lam cười nói: “Có Tông chủ tự mình ra tay, trên đời này tự nhiên không có chuyện gì là không làm được.”

Nhạc Tiểu Thiền liếc nàng một cái: “Ai cũng biết Hạ Hầu Địch đầu óc không bình thường, nói mấy lời dễ nghe này cũng vô ích thôi, sư tỷ.”

Mộng Lam có vẻ hơi xấu hổ, cúi đầu không nói gì.

Nhạc Tiểu Thiền lại nói: “Lúc nhỏ, ta nhớ sư tỷ không phải là người thích nịnh bợ đâu, nếu không thì năm đó có lẽ đã sớm vào được nội môn rồi… Lần này gặp lại, thấy ngươi khác quá…”

Mộng Lam vẫn im lặng.

Lúc này, ngay cả Tiết Mục đang cúi đầu mải mê thưởng thức mỹ thực của thế giới khác cũng phải ngẩng lên nhìn nàng. So với vẻ vội vàng không thể chờ đợi mà tiếp cận hắn lúc trước, Mộng Lam của giờ phút này thật sự như một người hoàn toàn khác. Nàng im lặng đến mức khiến hắn phải ngạc nhiên, vẻ quyến rũ toát ra từ toàn thân nàng lúc nãy dường như chỉ là một thoáng kinh hồng trong mộng.

Tông môn này của các nàng, mỗi người thật sự đều có nhiều bộ mặt. Lẽ nào ý nghĩa của Tinh Nguyệt chính là sự thay đổi khôn lường sao?

Bxs Cog Icon
Bình luận

Để lại một bình luận