“Ngươi đột phá, mở tiệc ăn mừng không phải sướng lắm sao?” Cơ Vô Ưu tò mò nhìn vẻ mặt Hạ Hầu Địch: “Sao ta lại thấy trong mắt ngươi lấp lóe chút phiền muộn?”
Hạ Hầu Địch giật thót trong lòng, không phải vì bị nhìn thấu tâm tư, mà vì chính nàng cũng chẳng rõ tâm tư mình là gì.
Phiền muộn thật sao?
Vì Tiết Mục? Vì lập trường đối nghịch, hay vì sớm muộn gì hai người cũng có thể thành kẻ địch?
Nàng hít sâu một hơi, nặn ra nụ cười rạng rỡ: “Phiền muộn gì đâu, ta vui lắm chứ! Vào tiệc, vào tiệc đi, ngươi là khách quý số một, khách khứa sắp đông đủ rồi, còn chen trên ghế chủ tọa của ta làm gì?”
Cơ Vô Ưu cười khì, không vạch trần nàng lảng tránh, mà chuyển sang chuyện phong hoa tuyết nguyệt: “Cầm Tiên Tử thần bí thế, kinh sư bao người nhớ mãi. Ngươi kiếm đâu ra nàng vậy?”
Thần bí cái đầu ngươi! Hạ Hầu Địch thầm chửi trong bụng, nhưng mặt vẫn cười tươi: “Ta là Lục Phiến Môn, tìm người mà còn phải hỏi? Hơn nữa, tranh Cầm Tiên Tử do bọn ta vẽ, liên lạc được với nàng có gì lạ?”
Cơ Vô Ưu vội hỏi: “Các ngươi đã thân thế thì tốt quá. Vài ngày nữa ta có văn hội, không biết mời Cầm Tiên Tử đến Thanh Ảnh Viên biểu diễn một lần được không? Nhất định làm rạng rỡ văn hội, giá cả nàng tự định!”
Hạ Hầu Địch ngập ngừng: “Chuyện này tốt cho nàng, để ta hỏi ý nàng đã.”
Cơ Vô Ưu lóe lên tia nhìn khó nhận ra. Đường đường tổng bộ Lục Phiến Môn, sắp xếp một cầm nữ biểu diễn ở sự kiện cao cấp, mà còn phải hỏi ý? Người ta xem nàng là tiên tử, lẽ nào thật thành tiên tử rồi?
Hắn không nói thêm, chỉ cười: “Vậy chờ tin tốt của ngươi.” Rồi quay người vào tiệc.
Bầu không khí tiệc rượu sôi nổi cực kỳ, mấy trăm khách quý đầy nhà, Hạ Hầu Địch cũng gạt bỏ chút phiền não, hiên ngang chủ trì.
Mộng Lam xuất hiện giữa tiệc, khi mọi người đã ngà ngà, bắt đầu gảy đàn.
Hôm nay Mộng Lam biểu diễn càng thêm điêu luyện, không chỉ kỹ xảo và cảm thụ âm nhạc, mà còn có đệm nhạc chuyên nghiệp. Đám Văn Hạo núp sau màn, phối hợp đủ loại nhạc khí, tạo hợp âm chuẩn chỉnh. Đây là thứ ngay cả Tiết Mục cũng chưa chỉ đạo, hoàn toàn do các nhạc gia thế giới này tự phát sáng tạo.
Có phối nhạc phụ trợ, hiệu quả vượt xa độc tấu, nói cách khác, Mộng Lam đang tiến gần đến đỉnh cao âm nhạc của thế giới này.
Dù các quý nhân kinh sư quen nghe đàn sáo, dưới âm nhạc tuyệt diệu này, cộng thêm danh xưng Cầm Tiên Tử, Mộng Lam vẫn khiến cả hội trường mê mẩn, chẳng kém gì ở Linh Châu.
Một khúc tấu xong, Mộng Lam nhẹ nhàng rời sân, để lại dư âm vang vọng, mọi người lặng yên.
Hạ Hầu Địch đúng lúc mỉm cười, giơ lên hộp âm nhạc: “Cầm Tiên Tử không thể thường xuyên diễn tấu, nhưng các vị chớ buồn, vật này đủ làm bạn!”
Cách quảng bá của nàng hơi thô bạo, nhưng không thể phủ nhận, khi dư âm còn văng vẳng, mọi người đang say mê, tung ra món đồ thần kỳ này, hiệu quả tốt đến lạ lùng. Cả hội trường sôi sục, ngay cả Cơ Vô Ưu cũng ngẩn người, rõ ràng bị hộp âm nhạc làm choáng váng.
“Không thể nào là Hạ Hầu tự làm ra, đúng rồi, Linh Châu… Cách nghĩ phá cách thế này, chắc chắn là bút tích của Tiết Mục! Cầm Tiên Tử này… lại là yêu nữ Tinh Nguyệt!” Cơ Vô Ưu nhanh chóng kết luận trong lòng: “Hạ Hầu càng ngày càng thân với Tinh Nguyệt Tông… Không, là với Tiết Mục…”
Cơ Vô Ưu cầm chén rượu xoay tròn, ánh rượu hổ phách phản chiếu đôi mắt sâu thẳm, lóe lên tia sáng khó lường.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyenyy18.comHộp âm nhạc thần kỳ lan truyền nhanh chóng, chỉ chốc lát, Cơ Thanh Nguyên, người luôn chú ý tiệc rượu, đã nhận được tin, tự mình sai thị vệ tìm Hạ Hầu Địch đòi một bản trân tàng.
Tựa trong tẩm cung, nghe giai điệu nhẹ nhàng kỳ ảo từ hộp âm nhạc, Cơ Thanh Nguyên nhắm mắt thưởng thức rất lâu, mới thở dài: “Mỹ nhân thiên hạ, sao đều chạy hết sang Tinh Nguyệt Tông…”
Lưu Uyển Hề bên cạnh thầm cười. Người có kiến thức nhìn hộp này sẽ thấy sự sáng tạo chưa từng có, như Thiên Công Khai Vật, chỉ có hoàng đế như ngươi, lại giống đám truy tinh, mắt chỉ thấy vẻ đẹp của Mộng Lam. Nàng kìm nén cảm xúc kỳ lạ, giả vờ gắt: “Bệ hạ, thần thiếp còn ở đây đấy!”
“Ha ha, đúng, ta có quý phi, chẳng kém gì Tinh Nguyệt Tông!” Cơ Thanh Nguyên cười to: “Truyền lệnh, thưởng Cầm Tiên Tử trăm thất lụa, ba hộc Minh Châu.”
Dù hoàng đế có thưởng hay không, Mộng Lam đã được công nhận là Cầm Tiên Tử. Nhưng thưởng từ hoàng đế luôn là đề tài nóng, khiến không khí yến hội càng sôi sục. Mộng Lam ra nhận thưởng, rồi bị đám quan lại, công tử ca cuồng nhiệt dọa cho hoảng, may có Hạ Hầu Địch trấn giữ. Nàng cố tỏ ra lạnh lùng xuất trần, chuồn ra hành lang.
Tiểu Ngải lén lút lẻn tới, chép miệng: “Mộng Lam tỷ tỷ, ngươi phát tài to rồi!”
Mộng Lam liếc quanh, hạ giọng: “Muốn chết hả, tìm ta nói chuyện kiểu này?”
Tiểu Ngải thở dài: “Nghĩ tổng bộ đầu không biết ta là ai sao? Người ta sớm nghi ngờ, hôm nay quan sát kỹ, trong lòng đã chắc, chỉ không muốn vạch trần. Thật ra… Hạ Hầu tổng bộ rất mong tổng quản nhà ta thành người một nhà với Lục Phiến Môn đấy.”
Mộng Lam im lặng hồi lâu, lặng lẽ đưa Tiểu Ngải một bình ngọc: “Tìm cơ hội giao cho Lý công công.”
Nghe lời Tiểu Ngải, rồi đưa bình ngọc, Mộng Lam lòng đầy tư vị. Dù thế nào, Hạ Hầu Địch đối với Tiết Mục thật sự chân thành. Nàng càng thấu hiểu tâm tình Tiết Mục lúc ấy, chẳng dễ chịu chút nào. Dù cố tách Hạ Hầu Địch khỏi Cơ Thanh Nguyên, cũng chỉ là tự lừa mình.
Thở dài, định tìm Hạ Hầu Địch cáo từ để nghỉ, nàng thấy một đám công tử ca say khướt từ hành lang bên kia đi tới, ồn ào bàn về tiên âm Mộng Lam và hộp âm nhạc thần kỳ. Thấy Mộng Lam, mắt họ sáng rực, ùa tới: “Cầm Tiên Tử! Cầm Tiên Tử! Chúng ta là người ủng hộ trung thành, gảy thêm một khúc đi!”
Đám Văn Hạo hộ vệ Mộng Lam hoảng hồn, nào dám để nàng bị vây, vội che chắn đưa nàng chạy trốn. Tiểu Ngải anh dũng chặn trước: “Cầm Tiên Tử là khách quý của Hạ Hầu tổng bộ, không được vô lễ!”
Nhưng đám người say nửa tỉnh, ai thèm để ý một tiểu nha đầu? Tiểu Ngải chỉ thấy biển người ập tới, đầu óc quay cuồng, tỉnh lại thì đám công tử đã chen qua, hò hét đuổi theo Mộng Lam.
Chỉ nghe Hạ Hầu Địch gầm lên: “Đều đứng lại cho bổn tọa! Còn ra thể thống gì!”
Uy vọng của Hạ Hầu Địch đâu phải Tiểu Ngải sánh được, đám công tử lập tức xìu xuống, ngoan ngoãn bị đuổi về chỗ. Tiểu Ngải thở phào, bỗng giật mình, cảm giác thiếu thứ gì…
“Bình… Cái bình đâu? Bình Mộng Lam đưa đâu mất rồi?” Tiểu Ngải bò lăn trên hành lang tìm kiếm, vừa tức vừa vội, nước mắt chực trào.
Nàng đâu biết cái bình đã bị đá sang hành lang bên kia, lăn lóc trên cỏ.
Lát sau, Cơ Vô Ưu tâm sự đầy bụng, ra ngoài đi vệ sinh, giẫm phải thứ gì, nhặt lên xem, ngạc nhiên: “Bình ngọc này chế tác tinh xảo, ai làm rơi thế?”
Mở nắp ngửi, ánh mắt hắn dần đổi: “Kịch độc mãn tính… Hạ Hầu phủ đệ, sao lại có thứ này?”
Định quay lại tìm Hạ Hầu Địch, nhưng Cơ Vô Ưu bỗng dừng bước, híp mắt nghĩ ngợi, rồi chậm rãi nhét bình vào tay áo, như chẳng có chuyện gì, tiếp tục đi vệ sinh.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.