Tiểu Ngải làm mất bình, biết đây là mưu đồ tổng quản cực kỳ coi trọng, nên chẳng dám hé răng với Mộng Lam, cũng không dám liên lạc Lý công công, càng chẳng dám qua Tinh La Trận mới vận hành để báo cáo Tiết Mục, sợ bị tông pháp xử tử, chết còn là nhẹ!
Tiểu cô nương chui vào chăn, ô ô khóc thầm: “Ta cái gì cũng không biết…”
Thật ra nếu nói với Tiết Mục, đừng nói xử tử, hắn còn chả thèm mắng nàng. Có khi còn thở phào: “Không phải lão tử không muốn diệt Cơ Thanh Nguyên, đây là ý trời mà!”
Đáng tiếc tiểu cô nương sợ chết, chẳng dám mở miệng, khiến Tiết Mục đến giờ vẫn tưởng kế hoạch Ám Hương Tán đang chạy ngon lành, còn hay mắc bệnh văn thanh, thở dài sầu muộn.
Nhưng hiện tại Tiết Mục cũng chẳng rảnh để ý tình hình kinh sư. Mấy ngày nay, hắn bận rộn xuôi Nam, ra sức lo liệu những thứ mình đã bố trí: áp phích, hộp âm nhạc, kể chuyện, mọi thứ đâu ra đấy, cuối cùng nở hoa kết trái.
Tinh Nguyệt Tông chuyển hình đã có khởi đầu mỹ mãn, cảm giác thành tựu trong lòng hắn đúng là khó sánh bằng!
Quan trọng nhất là nhờ hợp tung liên hoành, cộng thêm thế công tuyên truyền rầm rộ, đại hội luận võ Linh Châu cuối cùng cũng thành hình. Gần đây, mấy vị ngoại vụ chấp sự Tinh Nguyệt Tông phụ trách đăng ký bận đến thở không ra hơi. Tư liệu tông môn, võ quán, gia tộc, tán nhân báo danh chất cao mấy thước, đếm hết cũng tốn kha khá thời gian.
Cảnh tượng khí thế ngất trời khiến các nữ nhân Tinh Nguyệt Tông lần đầu làm việc lớn mệt bở hơi tai, nhưng cũng cực kỳ mãn nguyện. Quả như tổng quản nói, làm thanh lâu đúng là hạ lưu… Giờ ánh mắt thiên hạ nhìn Tinh Nguyệt Tông, sao giống ngày xưa được?
Đúng rồi, ngày xưa… Ngày xưa nhiều người còn chẳng biết Tinh Nguyệt Tông ở đâu. Giờ ai cũng rõ Yên Chi Phường là trụ sở Tinh Nguyệt Tông, khác xa khái niệm trước kia!
Nhiều nữ nhân nhớ lại cảnh Tiết Mục nhập tông, di tinh dịch túc, càn khôn đảo ngược trên bức họa.
Giờ manh mối đã ló dạng.
Lúc này, Tiết Mục đang thị sát sân bãi luận võ. Với võ phong Linh Châu, nội thành vốn có nhiều lôi đài, dưới lòng đất còn có hắc lôi, nhưng chẳng hợp dùng. Nơi thích hợp nhất là Linh Châu đại võ tràng, thuộc sở hữu Lục Phiến Môn, rộng mấy chục khoảnh, có năm lôi đài bố trí theo Mai Hoa Trận – bốn góc và trung ương. Lôi đài kết cấu đặc biệt, có trận pháp gia trì, hấp thu năng lượng, tránh hư hại và kình khí thoát ra ngoài, đúng là nơi luận võ cực kỳ chuyên nghiệp.
Chung quanh sân bãi có mấy tầng khán đài lớn, đất trống đủ cho vạn người vây xem. Tiết Mục đi cả buổi mới hết một vòng, trong lòng lại cảm nhận thêm về tính chuyên nghiệp của võ đạo thế giới này. Ở thế giới của hắn, muốn tìm sân luận võ thế này, chắc phải xây mới, mà chưa chắc kiếm được đất rộng vậy. Nhưng ở đây, sân sẵn có, thậm chí đang có người luận võ, không khí sôi động lốm đốm.
An Tứ Phương đi cùng thị sát, tiện thể giới thiệu quy tắc luận võ thiên hạ để tham khảo: “Số người tham gia luận võ thiên hạ mỗi năm hơn vạn, kéo dài nửa tháng, chỉ dự tuyển đã đánh vài ngày. Dự tuyển là đơn bại đào thải, cuối cùng chia năm khu lôi đài thi đấu chính. Thi đấu chính dùng chế độ tích điểm tấn cấp, thắng ba điểm, ngang tay một điểm…”
“Khoan khoan khoan…” Tiết Mục nghe mà trợn mắt: “Tích điểm? Xin hỏi kẻ đặt quy tắc này đâu rồi? Tiết mỗ muốn gặp mặt…”
An Tứ Phương liếc mắt: “Là quy chế ngàn năm dần tổng kết, chẳng phải cá nhân nào đặt ra.”
“À… Vậy ngang tay nhiều không?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyenyy18.com“Đúng vậy, dù sao cũng là luận võ, không phải sinh tử chiến, để xảy ra chết người thì mặt mũi ai cũng khó coi. Bình thường không dùng sát chiêu, rất dễ không phân thắng bại. Vì thế mới dần hình thành quy chế tích điểm.”
Tiết Mục thầm nghĩ, cái này trước đây mình không ngờ tới. Tiểu thuyết đọc nhiều, cứ tưởng lôi đài luận võ lúc nào cũng sát khí ngút trời. Giờ ngẫm lại, luận võ công khai nhằm lôi kéo thế lực, tuyển nhân tài, tuyệt đối không nên có thương vong. Dù ngẫu nhiên có, cũng chỉ là ngoài ý muốn, khiến ban tổ chức lúng túng.
Nghĩ đến đây, Tiết Mục nghiêm túc hơn, trầm giọng: “Lần luận võ đầu tiên của chúng ta, nhất định phải kiểm soát hội trường chặt chẽ, tuyệt đối không để xảy ra ngoài ý muốn.”
An Tứ Phương nói: “Chúng ta đã nghĩ đến. Có Tiết tông chủ và Ảnh Dực tông chủ tọa trấn, ngoài ý muốn ở hội trường cơ bản ngăn được. Còn ngoài ý muốn trên lôi đài, cần trọng tài cao minh, cá nhân đề nghị, tốt nhất là năm người cấp Nhập Đạo.”
Tiết Mục bất lực: “Nhập Đạo là rau cải trắng à? Năm vị Nhập Đạo làm trọng tài…”
An Tứ Phương cười: “Không khéo Tinh Nguyệt Tông lại có. Đây cũng là lý do tông môn thường không tổ chức được thịnh hội thế này, chỉ siêu cấp tông môn như các ngươi làm nổi.”
Tiết Mục cười lắc đầu. Tinh Nguyệt Tông đúng là có, nhưng đều thủ hộ tông môn, canh giữ Tinh La Trận. Lần này rút nhiều người, nhàn rỗi thật sự không đủ năm người, Tiết Mục đâu ngu rút sạch căn cơ!
Nói lại, Linh Châu cũng chẳng cần khoa trương thế. Đội hình trọng tài năm Nhập Đạo để làm luận võ thiên hạ thì hợp, An Tứ Phương chỉ nói hướng an toàn nhất, nhưng thực tế cũng biết khó mà làm được. Suy nghĩ một hồi, hắn nói: “An bộ đầu tự làm tổng trọng tài đi, ta điều năm cường giả Hóa Uẩn đỉnh phong phối hợp làm trọng tài lôi đài.
Trật tự hội trường không thể chỉ dựa gia tỷ và Ảnh Dực chấn nhiếp, luôn có chỗ nhỏ không để ý, cần đội bảo an.
Chuyện này, tinh binh hãn tướng Lục Phiến Môn hợp hơn đám yêu nữ nũng nịu Tinh Nguyệt Tông.”
An Tứ Phương cười gật đầu, xem như nhận lời. Theo thỏa thuận, luận võ Linh Châu do Tinh Nguyệt Tông và Lục Phiến Môn thay phiên. Lần này hắn phối hợp nhiều, lần sau đến lượt hắn chủ trì, Tiết Mục tự nhiên cũng sẽ hỗ trợ nhiệt tình, có qua có lại.
Nhưng trong lòng An Tứ Phương vẫn tò mò. Tiết Mục này dường như cái gì cũng rành, ngay cả tổ chức hội trường luận võ cũng như có kinh nghiệm dày dạn. Ngoài hợp tung liên hoành lôi kéo thế lực, trong sắp xếp phần thưởng, bàn quy chế thi đấu, văn thì thu hút thương vụ, quảng bá, tổ chức báo danh, võ thì lo trọng tài và bảo an hội trường.
Dù mỗi thứ riêng lẻ không lớn, nhưng gộp lại là trù tính toàn cục, người có kinh nghiệm cũng khó làm chu toàn thế.
Nghĩ đến đây, hắn nhịn không được hỏi: “Tiết thành chủ từng làm chuyện này rồi?”
“A, chưa, chỉ thấy nhiều thôi.” Tiết Mục vung tay cười: “Ta biết ngươi muốn hỏi gì. Dù sao đây là chuyện ta dốc lòng thúc đẩy, nên cân nhắc kỹ hơn. Có thể còn chỗ chưa chu toàn, An bộ đầu kiến thức rộng, mong chỉ điểm thêm.”
“Kiến thức rộng cái đầu ngươi!” An Tứ Phương cười to: “Ta từ nhỏ đến lớn chỉ đứng trên lôi đài đánh nhau, sau làm tổng bộ Linh Châu, làm trọng tài không ít, nhưng tổ chức luận võ lớn thế này cũng là lần đầu!”
Tiết Mục mỉm cười, không nói gì. Hắn biết mình không thể cân nhắc hết mọi thứ, chỉ hy vọng trong quá trình tổ chức sẽ dần hoàn thiện. Về chuyện này, hắn đúng là cân nhắc rất kỹ, ngay cả việc bảo an hội trường – vốn thuộc trách nhiệm An Tứ Phương – cũng tự mình hỏi han. Nguyên nhân không chỉ vì thắng lợi chính trị cho Tinh Nguyệt Tông, mà còn một tầng ý nghĩa sâu xa, đúng như An Tứ Phương vô tình nhắc tới.
Khi đa số tiền bối xuyên việt tắm máu chiến đấu trên lôi đài, hắn lại làm người tổ chức trên ghế chủ trì, ung dung xem kịch.
Ý nghĩa này, đương nhiên chẳng thể nói với ai, chỉ thuộc về nội tâm hắn, nhưng lại vô cùng quan trọng.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.