Trở lại động chính, Cư Vân Tụ đang đi vòng quanh ụ đá, sốt ruột giậm chân bình bịch.
Tần Dịch ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?”
Cư Vân Tụ lao tới, túm cổ áo Tần Dịch: “Thả Thanh Trà ra ngay! Ngâm rượu lâu thế, nàng thành ngố mất!”
“… Nàng vốn đã ngố sẵn rồi.” Tần Dịch lúc này mới nhớ mình quên béng Thanh Trà, vội lôi bầu rượu ra, xách lá trà lên.
May mà chưa lâu lắm… Từ lúc bay qua hồng nham thạch đến giờ, mới có nửa ngày…
Nửa ngày mà đã ghê rồi, gân lá xanh mướt giờ hồng phấn như say rượu.
Cư Vân Tụ cẩn thận chạm ngón tay.
“Pặc!” Lá trà hóa thành tiểu cô nương, nằm bẹp trên đất, ngáy khò khò, nước miếng chảy lênh láng.
“Xong rồi, ngố thật luôn.” Cư Vân Tụ vỗ trán, lật nàng lại.
Thanh Trà mặt tròn đỏ ửng, miệng há to, hít thở phì phò, trông như đang mơ gì đó sướng lắm, cười tít mắt.
Cư Vân Tụ vỗ vỗ mặt nàng, nóng hổi, chẳng tỉnh.
Ngay lúc Cư Vân Tụ định thi pháp giải rượu, Thanh Trà lẩm bẩm: “Xú sư thúc, chỗ đó bẩn…”
Im lặng.
Cư Vân Tụ hết lo lắng, chuyển sang tức điên. Lý Thanh Quân cười mà như không cười, Tần Dịch lén quay người định chuồn.
Dù là “chỗ đó bẩn” hay sờ chỗ nào trước đó, dù chỉ là hiểu lầm… Sao tiểu cô nương say khướt lại mơ chuyện này?
Cãi không lại, chạy là thượng sách.
Cư Vân Tụ một tay kéo hắn lại: “Đừng hòng chạy! Bẩn chỗ này chỗ kia rồi, chăm Thanh Trà giao cho ngươi đấy!”
“Nhặt người tàn tật cũng không nhặt kẻ ngố, phạm pháp đó…”
Cư Vân Tụ lườm cháy mặt.
Tần Dịch sụt sịt, thở dài: “Thôi được, dưới trướng ta đang thiếu… một đứa quạt lửa, Thanh Trà hợp lắm.”
Thật ra giờ quạt lửa làm gì, động phủ này chỉ có phủ trống và vài linh hoa linh thảo mọc tự nhiên, chưa có dược liệu luyện đan, tất cả phải làm từ đầu, gánh nước, trồng rau, decor nhà mới, vận hành động phủ.
Muốn luyện đan cũng phải đợi có nguyên liệu đã.
Nhưng mà… cảm giác này thích thật.
Từ lúc rời liệt cốc, ra biển thi đấu, toàn rơi vào đánh đấm, chạy trốn, sóng gió liên miên, mệt rã rời, chẳng ai khoái, Tần Dịch, Cư Vân Tụ, Lý Thanh Quân đều ngán, còn hại đạo tâm tu hành.
Lần này về động phủ, trồng dược, luyện đan, thanh tịnh tu hành, như trở lại Quá Khách Phong. Ngày ấy nhàn nhã, đàn sáo hòa vang, là lúc Tần Dịch tu hành sướng nhất, vui nhất.
Giờ cuối cùng tái hiện, rửa sạch mệt mỏi, để tâm hồn về với tự nhiên.
Hơn nữa, bức họa và mảnh vỡ kéo dài mấy năm rốt cuộc hạ màn, tâm hồn cũng viên mãn. Đây là thời điểm lý tưởng để tĩnh tu.
Nói làm là làm, cả đám bắt tay phân công bố trí động phủ.
Lúc này mới thấy tính cách mọi người khác hẳn, Lý Thanh Quân lao ngay đi khai phá chỗ thử nghiệm Võ tu, kiểm tra tính chất, điều chỉnh mạnh yếu, như thể định cắm trại dài hạn ở luyện võ trường.
Cư Vân Tụ thì thong dong chạy đi decor phòng xinh xắn, đầu tiên vẽ cái giường bự mềm mại thơm tho, hiện ra đặt ngay ngắn. Nghĩ ngợi, lại chạy ra khe núi ngoài động, hái linh hoa về cắm, biến động phủ thanh u thành khuê phòng lộng lẫy.
Rồi do dự một lúc, bố trí thêm huyệt động bên cạnh y chang.
Thật ra Cư Vân Tụ nghĩ Lý Thanh Quân chưa chắc ở phòng, có khi cả ngày ở luyện võ trường, dân Võ tu là thế… Nhưng tình tỷ muội phải làm cho trọn, không thể chỉ decor phòng mình, đúng không… Chẳng biết là rộng lượng giúp Thanh Quân hay lo Thanh Quân bị ôm qua phòng mình ngủ chung…
Mà có khi dù có hai phòng, kết quả cũng chẳng khác là bao.
Cư Vân Tụ bĩu môi, bực bội nằm bẹp trên giường, lôi sách ra đọc.
Mấy cô nàng làm việc nhẹ nhàng, còn Tần Dịch đúng chuẩn người tài nhiều việc.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyenyy18.comHắn đầu tiên đem Thanh Trà “trồng” xuống đất, để đầu và tóc lòa xòa lộ ra, thử xem có lớn thêm không…
Rồi mới bắt đầu việc chính. Lưu Tô nuốt tàn hồn xong đi ngủ tiêu hóa, Cư Vân Tụ không rành Tiên Đạo truyền thống, Lý Thanh Quân chỉ biết Võ tu, việc lặt vặt đành dựa vào hắn.
Tần Dịch lén chuồn ra khỏi động, đến Thiên Sơn liên minh, gặp Thái Hoàng Quân mua cả đống linh chủng và tài liệu thi pháp, xài sạch nửa số linh thạch tích lũy bao năm.
Linh chủng để trồng dược, tài liệu để bày trận.
Về hồng nham, lục lọi trong giới chỉ cả buổi, moi ra món đồ phủ bụi lâu năm — Quỷ Khóc Đằng, từ lần đầu vào Địa Linh bí cảnh, thứ mà Doãn Nhất Chung ba người oanh tạc không vỡ…
Lúc đó Lưu Tô bảo nó tốt để bảo vệ động phủ, nhưng ở Quá Khách Phong cần gì thứ này?
Giờ cuối cùng phát huy tác dụng.
Không đặt ngoài vách đá, vì chỗ đó che lấp kín kẽ, không biết trước thì thần thức quét cũng chẳng phát hiện có động, để Quỷ Khóc Đằng ngoài khác gì tự vạch áo cho người xem lưng.
Nên đặt bên trong, ở cửa thông đạo hẹp dẫn vào lòng đất, ngay lối vào, lặng lẽ trồng xuống.
Quỷ Khóc Đằng mới mọc mạnh nhất là Cầm Tâm hậu kỳ, lớn hơn có sức Đằng Vân, nếu tưới linh tuyền, hút linh khí, phát triển mạnh, có thể đạt uy Huy Dương. Ở động thiên phúc địa này, việc đó dễ như bỡn, là phòng hộ động phủ khá tốt, Tần Dịch giờ chưa có sức mạnh này.
Đằng lớn lên, sẽ bò dọc thông đạo, phối hợp với thủ đoạn sau.
Sau đó là dọc thông đạo, bố trí trận pháp cấm chế.
Tần Dịch dốc hết vốn liếng, từ kiến thức học từ Lưu Tô đến lượm lặt ở liệt cốc, bí cảnh, thượng vàng hạ cám lôi hết ra, mất mấy ngày mới xong.
Thông đạo ngàn trượng, trận pháp, cấm chế, cạm bẫy cộng Quỷ Khóc Đằng, hóa thành trận địa kinh hoàng. Trừ phi kẻ địch mạnh khủng khiếp, xông bừa, không thì cả đạo quân cũng chết sạch.
Nếu chỉ một hai Càn Nguyên đến, khả năng cao bị kẹt, đầy bụi đất. Huy Dương trở xuống, cơ bản là đi nộp mạng.
Chưa xong, qua thông đạo, đến khe núi ngoài động, thấy đường bốn phương thông suốt, phối hợp quy tắc bóp méo của “Cửa”, bố trí Tiên Thiên Bát Quái Mê Tung Trận.
Mê tung phối hợp Thiên Đạo bóp méo, dân tinh thông đạo cũng khó phá. Đây là thủ đoạn cuối để trì hoãn, chạy trốn, hoặc đánh du kích, tiến thoái tự do.
Cuối cùng, cạnh ụ đá trong động phủ chính, đặt thủy tinh cầu lấy từ Ngọc chân nhân, quan sát toàn bộ động phủ.
Xôg xuôi, hơn mười ngày trôi qua, Tần Dịch xoa eo, mệt mỏi đứng dậy.
Đàn ông lo việc nhà, khổ vãi…
Hờ hững nhớ hồi nhỏ, thay bóng đèn, cầu chì, toàn cha làm, đúng là gì cũng biết. Giờ mình cũng phải gánh cái khổ này… Haiz…
Đang than thở, một tiểu cô nương lao tới, cây bút lông bự “Pặc!” đập vào mặt hắn: “Xú sư thúc! Thanh Trà không phải để trồng!”
Tần Dịch thảm thiết gỡ lông trên mặt, mắt sáng rực.
“Thanh Trà à…”
“Sao?”
“Ngươi chắc không phải để trồng?” Tần Dịch lôi gương nhỏ ra: “Tự nhìn đi.”
Thanh Trà ngó gương từ trên xuống dưới, thấy chỗ nào đó hơi… lồi lên tí tẹo.
Hình như chiều cao cũng nhích lên chút…
Thanh Trà ngẩn người.
Tần Dịch ngẩn người.
Rõ ràng… Thật sự trồng được!
Do u nhưỡng cải tạo trước đó, hay “Cửa” nơi này ảnh hưởng?
Có lẽ cả hai, mà liên quan đến “Cửa”, vì nó truy cầu hoàn mỹ.
Chốc lát sau, Thanh Trà vứt bút lông, chạy như bay về vườn linh dược, xúc hai xẻng đất, chôn mình vào, mặt đầy mãn nguyện.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.