Thanh Trà chưa kịp chôn dưới đất bao lâu đã bị Tần Dịch lôi lên, chuyện nàng lớn lên rõ ràng chẳng liên quan gì tới việc tự chôn, vườn linh dược này vẫn nên dùng để làm việc nghiêm túc thì hơn…
Thanh Trà tò mò nhìn Tần Dịch trồng cây, trước giờ nàng hình như chưa đụng vào mấy việc này… Đương nhiên là chưa, Cư Vân Tụ sao lại đi xới đất bao giờ?
Rồi nàng phát hiện, ơ, vui phết! Một hạt giống chôn xuống, Tần Dịch vẫy tay, linh tuyền tự động tưới, chỉ chốc lát đã thấy mầm xanh nhú lên, đong đưa cute muốn xỉu.
Tiên gia trồng trọt dĩ nhiên khác xa kiểu thường dân, nhưng cũng phải theo quy tắc, như linh tuyền giúp mầm lớn nhanh, chứ không thể khiến nó nở hoa kết quả ngay được. Nghe thì bình thường, nhưng thật ra đây là đại thần thông “nhất niệm hoa khai”, đụng tới bổn nguyên sinh mạng, chắc phải Vô Tướng hay Thái Thanh mới làm nổi…
Nên linh dược cần người chuyên chăm sóc, gieo trồng cẩn thận.
Hầu hết tông môn đều có bộ phận lo việc này, Tần Dịch ở Quá Khách Phong tự trồng, trồng cũng tạm, nhưng giờ phát hiện Thanh Trà hình như sinh ra để làm việc này…
Hóa ra trước giờ sư tỷ dùng Thanh Trà sai cách, bắt nàng học vẽ làm gì? Là thực vật, nàng hợp với trồng trọt, còn có buff tự nhiên nữa…
Đừng coi thường trồng trọt. Có câu “tu tiên trăm nghệ”, “trăm” là nói quá, ý chỉ đủ loại kỹ năng. Mỗi thứ đều quan trọng, chế phù, luyện đan, chế khí, bày trận tuy xịn, nhưng trồng cây, nuôi thú cũng không thể xem nhẹ.
Như Tần Dịch, kỹ năng đỉnh nhất hiện tại chắc là… cho hồ ly ăn… Ờ…
Trồng trọt mà người chăm khác nhau, chất lượng cây khác hẳn, có giống đặc biệt khó trồng, khó sống, tỷ lệ sống cũng khác.
Bảo một mảnh lá trà học vẽ, trăm năm không bằng Tần Dịch một năm, nhưng để nàng trồng cây, trời sinh đã vượt xa hắn.
Đây mới là “đúng người đúng việc” cho Thanh Trà.
“Sư thúc, sư thúc, cái này vui lắm nha, hơn vẽ tranh nhiều!”
Thanh Trà ngồi xổm bên vườn, nghịch mầm cây, mầm rõ ràng đong đưa vui vẻ, đúng kiểu trời sinh hợp rơ. Tần Dịch nhìn mà thấy dễ thương, cười nói: “Thích thì sau này ngươi lo việc này nhé?”
“Tốt tốt.” Thanh Trà bảo: “Ta hình như chẳng cần học cũng biết cách làm chúng lớn.”
Tần Dịch ngẩn ra, không chỉ hợp thuộc tính, nàng còn có thiên phú sao? Nếu thế, biết đâu nàng thành đại sư trồng trọt… Nhưng tiền đề là nàng phải tu hành được, giờ cứ như đồng tử thế này thì chưa đủ trình, nếu không thiên hạ đầy đại sư rồi.
Tần Dịch đưa đống linh chủng cho Thanh Trà: “Vậy giao ngươi chăm sóc. Chúc mừng, từ nay thoát kiếp chọc cá nhàm chán, chính thức thành ngốc mao chăm đồng loại!”
“…” Thanh Trà gãi đầu, chẳng thấy gì đáng chúc mừng.
Còn thua cả việc cao thêm chút nữa.
“Tiểu thảo, tiểu thảo, mau lớn lên, ngươi lớn, ta cũng lớn…”
Tần Dịch nghĩ nàng đang mơ giữa ban ngày.
Dù sao thì, việc trồng trọt đã có người lo… Tần Dịch thoát thân về động chính, định bắt đầu tu hành.
Đi ngang qua, thấy Cư Vân Tụ và Lý Thanh Quân một trái một phải, ngồi khoanh chân tĩnh tọa, mỗi người đặt một tay lên ụ đá, nhắm mắt ngộ đạo. Hắn lo việc nhà hơn mười ngày, hai nàng cũng tu hành hơn mười ngày rồi.
Đây là ngày tháng điển hình của Tiên gia, khô khan bế quan, chẳng biết năm tháng.
Nói thẳng ra, chán òm.
Nhưng hai vị này đặc biệt, một người Võ tu, tĩnh tu một thời gian phải động, luyện thương hoặc đấu thực chiến; một người theo Cầm Kỳ Thư Họa, tĩnh tu xong cũng phải đàn hát, vẽ tranh, cảm ngộ tự nhiên.
Chứ không phải kiểu nhắm mắt ngồi trăm năm, nếu là Minh Hà hay Thái Phác Tử… thì đúng là chịu chết, không biết bao giờ xong.
Tần Dịch ngồi xếp bằng giữa hai nàng, bất chợt nhớ ra chuyện, lôi mảnh vỡ cỡ móng tay lấy được từ trước. Mảnh này chắc chắn vỡ từ ụ đá, không biết có ghép lại được không?
Đang nghĩ, mảnh vỡ sáng lên, bị ụ đá hút thẳng vào, nháy mắt lắp vào chỗ nứt.
Tần Dịch nhìn mà trầm ngâm, “Cửa” này độ bền có hạn, Huy Dương, Càn Nguyên va chạm là vỡ mảnh, nhưng không mất, còn tự dung hợp lại, đúng kiểu vĩnh hằng “sinh sôi không ngừng”.
Đây chính là một biểu hiện của “Đạo”.
Hắn thở dài, dẹp tạp niệm, khoanh chân nhắm mắt, đặt tay lên ụ đá.
Chỉ một thoáng, hai luồng dị lực đặc biệt tràn khắp người.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyenyy18.comMột loại quen thuộc, cải tạo cốt cách, tiếp tục công cuộc Đoán Cốt chưa xong, đau đến mức hắn chết lặng, chẳng còn cảm giác.
Loại kia không lạ, giống trong Côn Bằng Tử Phủ từng trải, đại đạo mênh mông lượn quanh thức hải, thấm vào tim, như tiếng vọng từ thời thượng cổ, ngâm nga trong lòng.
Quả nhiên “Cửa” không cho năng lượng trực tiếp, nhưng thứ nó mang lại còn quý hơn.
Vô số pháp tắc mơ hồ xoay quanh, ba nghìn đại đạo như trước mắt.
Nhưng chẳng thấy rõ, không nắm được, phải bắt lấy tia linh quang trong khoảnh khắc, ngộ duyên trong tích tắc.
Đây là ngộ, có thể ngồi cả đời chẳng được gì, cũng có thể chốc lát có thu hoạch.
Thu hoạch là gì, tùy ngươi hợp với cái gì, như nữ quỷ, sống là Kiếm tu, hóa Quỷ tu thì ngộ toàn Quỷ tu chi pháp và cấm thuật.
Nơi này có đạo, pháp, thần thông, kỹ, thuật, được gì, không ai biết.
Với Tiên Đạo, ngộ một chút “Đạo” là đủ thăng cấp… Trước đại đạo, Đằng Vân hậu kỳ vài tầng chỉ là cái chớp mắt.
… …
Khi cả nhà Tần Dịch bế quan, Minh Hà về tới Thiên Khu Thần Khuyết.
Đệ Nhất Cung, Quan Tinh Đài.
Một bóng dáng yểu điệu ngồi xếp bằng, ngẩng đầu ngắm sao.
Minh Hà tiến tới, cung kính thi lễ: “Sư phụ.”
“Bị đánh hả?”
“… Không ạ.”
“Không bị đánh sao mới ra ngoài đã quay về? Bình thường chuyến rèn luyện này phải hai ba chục năm mới có kết quả.”
Minh Hà lại thi lễ: “Do đệ tử có nghi hoặc khó giải, muốn thỉnh giáo sư phụ.”
“Lại nam nhân chứ gì? Ngươi mang hơi đào hoa, ta không làm khó đã là may, vậy mà còn chủ động hỏi, gan to ra rồi hả?”
“… Không phải.” Minh Hà im lặng với kiểu nói của sư phụ, chẳng giống đạo cô tí nào.
Nhưng quen rồi, không đôi co, vào thẳng vấn đề: “Sư phụ có biết U Hoàng Tông không?”
“Ồ? Mới ra ngoài có chút mà đã dính vào chuyện này?” Bóng lưng ngừng lại, cười khẽ: “Quả nhiên… Long xà khởi lục, chư tinh loạn mà quy. Tử Vi sáng rực, nhân gian sắp có đế vương, Tiên Đạo cũng có kẻ tìm được quỹ tích.”
Minh Hà: “…”
“Chẳng mấy năm nữa, hồng trần thế tục, Tiên Đạo thế ngoại, sẽ có người nổi lên, chấn động bốn phương, chưa biết là ai. Hy vọng Tiên Đạo là ngươi.”
Chấn động bốn phương, không chỉ trăm dặm nhỏ bé, là cách nói phóng đại.
Minh Hà bất lực: “Người tu đạo như chúng ta, chấn động cho ai xem…”
“Cho ta xem.” Bóng lưng giơ tay, như chỉ vào mũi mình: “Ngươi đạt Huy Dương trong vài năm, hù chết ta, vui không?”
“Chẳng vui tí nào.”
“Chán thật.” Bóng lưng thở dài: “Thôi, nếu tất cả đều quy vị, đừng tụt hậu. Từ hôm nay, ngươi vào Tử Vi Cung tiềm tu.”
Minh Hà giật mình: “Tử Vi Cung? Tông chủ sẽ đồng ý sao?”
“Sẽ, chỉ là cái ụ đá, có gì ghê gớm. Hắn ôm nó mỗi ngày, sắp hóa đá luôn, cũng chẳng tiến bộ, cho ngươi dùng vài năm thì sao?” Một đạo lệnh bài bay tới: “Cầm lấy, hắn thấy sẽ hiểu.”
Minh Hà nhận lệnh bài, là ngọc bài, khắc Phượng Hoàng giương cánh, bay lượn giữa tinh hà.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.